1. Thời thơ ấu và Bối cảnh
Asafa Powell sinh ra và lớn lên trong một gia đình có truyền thống điền kinh tại Spanish Town, Jamaica. Ông là con út trong số sáu người con trai của hai vị mục sư, và được nuôi dạy trong một môi trường nghiêm khắc, góp phần định hình niềm tin tôn giáo sâu sắc của ông.
1.1. Sinh ra và Gia đình
Asafa Powell sinh ngày 23 tháng 11 năm 1982 tại Spanish Town, Jamaica. Gia đình ông có truyền thống về điền kinh, với cả cha và mẹ đều có thành tích chạy nước rút đáng nể: cha ông, Williams Powell, có kỷ lục 100 mét là 10.2 giây, và mẹ ông, Sislin Powell, là 11.4 giây. Năm anh trai của ông đều là vận động viên chạy nước rút và có thành tích dưới 10.5 giây ở nội dung 100 yard. Anh cả của ông, Donovan Powell, từng là vận động viên chạy 60 mét lọt vào chung kết tại Giải Vô địch Thế giới Trong nhà IAAF 1999 và là thành viên đội tuyển tiếp sức 400 mét Jamaica tại Thế vận hội Mùa hè 2000. Vận động viên Derrick Atkins (Bahamas), người giành huy chương bạc 100 mét tại Giải Vô địch Thế giới Điền kinh 2007, là anh họ thứ hai của Powell. Cháu trai của ông, Alex Powell, hiện là vận động viên đua xe F1 trẻ của Mercedes.
1.2. Giáo dục
Asafa theo học tại Trường Tiểu học Ewarton và Trường Trung học Charlemont, cả hai đều ở Giáo xứ Saint Catherine, Jamaica. Ban đầu, Powell dự định trở thành một thợ cơ khí hoặc kỹ sư điện trước khi bén duyên với điền kinh trong thời gian học tập tại Kingston, Jamaica.
1.3. Sự nghiệp ban đầu và Bước vào Điền kinh
Powell bắt đầu sự nghiệp điền kinh của mình khi đại diện cho Trường Trung học Charlemont tại Giải Vô địch Trung học ISSA. Vào ngày 11 tháng 4, ông về thứ tư ở nội dung 200 mét Hạng 1 với thời gian 23.07 giây. Hai ngày sau, ông về thứ ba trong lượt chạy vòng loại 100 mét Hạng 1 dành cho nam, ghi nhận 11.45 giây, nhưng không đủ nhanh để vào vòng tiếp theo.
Nhận thấy tài năng tiềm ẩn của Powell, huấn luyện viên Stephen Francis bắt đầu huấn luyện ông một tuần sau đó vào năm 2001. Stephen Francis đã tìm một đoạn đường dốc 10% dài 100 mét trên đảo để huấn luyện các vận động viên của mình, nhằm giúp Powell cải thiện tốc độ xuất phát. Powell đã chứng minh sự tin tưởng của Francis bằng cách giành chiến thắng ở nội dung 100 mét nam dưới 20 tuổi tại Giải Vô địch Quốc gia JAAA vào ngày 22 tháng 6 với thời gian 10.50 giây. Powell là thành viên của Câu lạc bộ Điền kinh MVP (Maximising Velocity and PowerEnglish), có trụ sở tại Đại học Công nghệ, Jamaica, và được huấn luyện bởi Stephen Francis từ năm 2001. Không giống như nhiều đồng nghiệp chuyển đến Hoa Kỳ để tập luyện, Powell vẫn ở lại Kingston và thường xuyên tập luyện trên sân cỏ với giày đế bằng.
2. Sự nghiệp Điền kinh
Sự nghiệp điền kinh của Asafa Powell được đánh dấu bằng những thành tích vượt trội, kỷ lục thế giới, nhưng cũng không thiếu những thử thách về chấn thương và áp lực tâm lý tại các giải đấu lớn.
2.1. Sự nghiệp ban đầu và Kỷ lục Thế giới (2000-2005)
Tại Đại hội Thể thao Khối Thịnh vượng chung 2002 ở Manchester, Powell về thứ năm trong bán kết 100 mét, lập kỷ lục cá nhân 10.26 giây. Ông cùng Michael Frater, Dwight Thomas và Christopher Williams tạo thành đội tiếp sức 4 × 100 mét của Jamaica và giành huy chương bạc, về đích ngay sau Darren Campbell ở chặng cuối, cả hai đội đều đạt 38.62 giây.
Năm 2003, Powell giành chức vô địch Quốc gia 100 mét của Jamaica. Ông lần đầu tiên gây chú ý trên trường quốc tế tại Giải Vô địch Thế giới Điền kinh 2003, khi bị truất quyền thi đấu vì xuất phát sai ở vòng tứ kết 100 mét. Phản ứng của ông là 0.086 giây sau tiếng súng, quá nhanh so với quy định. Sáu ngày sau, Powell được bổ sung vào đội tiếp sức 4 × 100 mét cho bán kết, chạy ở vị trí cuối. Ông giúp đội đủ điều kiện vào chung kết, ghi nhận thời gian nhanh thứ hai. Tuy nhiên, Powell không có cơ hội giành huy chương ở chung kết vì việc trao gậy thứ hai không suôn sẻ, khiến đội Jamaica không thể hoàn thành cuộc đua. Trong mùa giải 2003, Powell giành hai giải IAAF Grand Prix, trong đó có một sự kiện AF Golden League. Ông về thứ bảy ở nội dung 100 mét tại Giải Chung kết Điền kinh Thế giới IAAF với thời gian 10.23 giây.
Vào ngày 12 tháng 6 năm 2004, Powell lần đầu tiên ghi nhận thời gian dưới 10 giây ở nội dung 100 mét (9.99 giây) tại Giải Vô địch Điền kinh Trẻ Quốc gia, tổ chức tại Cao đẳng GC Foster ở Spanish Town. Hai tuần sau, Powell trở thành một trong những ứng cử viên sáng giá cho huy chương 100 mét tại Thế vận hội Mùa hè 2004 ở Athens sau khi vô địch Giải Vô địch Quốc gia Jamaica với thành tích cá nhân tốt nhất là 9.91 giây. Mặc dù kết thúc mùa giải với kỷ lục chín lần chạy dưới 10 giây, Powell chỉ về thứ năm trong trận chung kết Olympic đầy cạnh tranh, với thời gian 9.94 giây. Sau đó, ông rút lui khỏi chung kết 200 mét, mặc dù đã đủ điều kiện. Powell không có cơ hội giành huy chương ở nội dung tiếp sức 4 × 100 mét, vì đội Jamaica không đủ điều kiện vào chung kết. Sau thất vọng ở Olympic, Powell lập kỷ lục quốc gia mới 9.87 giây cho 100 mét tại Memorial Van Damme ở Brussels vào ngày 3 tháng 9. Ông giành năm chiến thắng tại IAAF Grand Prix vào năm 2004. Ngoài ra, ông trở thành người đàn ông đầu tiên giành chiến thắng cả 100 mét và 200 mét tại Giải Chung kết Điền kinh Thế giới với thời gian kỷ lục giải đấu. Powell được xếp hạng số một thế giới ở nội dung 100 mét và số bốn ở nội dung 200 mét vào cuối mùa giải.
Một năm sau, Powell lập kỷ lục quốc gia mới 9.84 giây tại Giải Mời Quốc tế Jamaica vào tháng 5. Ông đã được an ủi sau màn trình diễn tại Olympic bằng cách phá kỷ lục thế giới 100 mét ở Athens vào ngày 14 tháng 6 năm 2005, thiết lập thời gian 9.77 giây, đánh bại kỷ lục 9.78 giây của vận động viên người Mỹ Tim Montgomery năm 2002 (sau này bị hủy bỏ do cáo buộc doping đối với Montgomery) chỉ 0.01 giây. Trùng hợp, Powell đạt được kỳ tích này trên cùng đường chạy mà Maurice Greene đã lập kỷ lục thế giới 9.79 giây vào năm 1999. Sức gió hỗ trợ cho Powell được đo là 1.6 m/s, trong giới hạn hợp pháp của IAAF là 2 m/s. Powell lại giành chiến thắng chung kết 100 mét tại Giải Vô địch Quốc gia Jamaica. Chấn thương háng vào tháng 7 đã rút ngắn mùa giải của ông và buộc ông phải bỏ lỡ Giải Vô địch Thế giới. Mùa giải của ông kết thúc với chỉ hai chiến thắng tại sự kiện IAAF Grand Prix. Mặc dù mùa giải bị rút ngắn, Powell vẫn có ba thời gian 100 mét nhanh nhất trong năm, nhận giải Vận động viên Nam của Năm của Liên đoàn Điền kinh Caribe và Trung Mỹ (CAC), và xếp hạng thứ hai thế giới.
2.2. Người giữ Kỷ lục Thế giới và Giai đoạn Đỉnh cao (2005-2008)
Năm 2006 là mùa giải thành công nhất của Powell. Ông giành chiến thắng trong cuộc đua 100 mét tại Đại hội Thể thao Khối Thịnh vượng chung 2006 sau một trận bán kết đầy kịch tính với hai lần truất quyền thi đấu và ba lần xuất phát sai. Powell thậm chí đã chạy vào làn của đối thủ khác khi nhìn bảng điểm, nhưng không bị coi là cản trở. Ông cũng là người chạy cuối trong đội tiếp sức 4 × 100 mét, và kết thúc Đại hội Thể thao Khối Thịnh vượng chung với hai huy chương vàng. Vào tháng 5, ông giành chiến thắng 100 mét tại Giải Mời Quốc tế Jamaica với thời gian 9.95 giây. Ngoài việc giành chiến thắng 200 mét tại Giải Vô địch Quốc gia Jamaica vào tháng 6, ông còn giành mười chiến thắng tại các sự kiện IAAF Grand Prix 100 mét, bao gồm cả sáu sự kiện IAAF Golden League.
Powell sau đó đã cân bằng kỷ lục thế giới của mình vào ngày 11 tháng 6 năm 2006 tại Sân vận động Quốc tế Gateshead với sức gió hỗ trợ đo được là 1.5 m/s. Thời gian chính xác là 9.7629 giây, được làm tròn thành 9.77 giây theo quy tắc của IAAF. Vào ngày 18 tháng 8 năm 2006 tại Weltklasse Zürich, Powell lại cân bằng kỷ lục này lần thứ hai với sức gió hỗ trợ là 1 m/s. Ông giành chiến thắng sự kiện Golden League thứ sáu của mình (cho 100 mét) trong cùng mùa giải, qua đó kiếm được tổng cộng 250.00 K USD tiền thưởng. Powell cũng giành chiến thắng 100 mét tại Giải Chung kết Điền kinh Thế giới, một lần nữa thiết lập kỷ lục giải đấu mới vào ngày 9 tháng 9. Một tuần sau tại Cúp Thế giới Điền kinh, đội châu Mỹ với Powell là người chạy cuối đã không hoàn thành cuộc đua (DNF). Vào tháng 10, Powell lại nhận giải Vận động viên Nam của Năm của CAC. Vào ngày 12 tháng 11 năm 2006, ông được trao danh hiệu Vận động viên Điền kinh Thế giới của Năm IAAF 2006 cùng với một tấm séc trị giá 100.00 K USD. Ông cũng nhận danh hiệu Vận động viên Điền kinh của Năm 2006.
Vào ngày 5 tháng 1 năm 2007, Powell nhận giải Vận động viên của Năm của Quỹ Thể thao Đại hội Thể thao Khối Thịnh vượng chung. Vào ngày 3 tháng 2, ông được vinh danh tại Lễ trao giải của Nhóm Thể thao Quốc tế (ISG) tại Thành phố New York. Ngoài ra, Powell được đề cử cho giải Vận động viên Nam của Năm tại Giải thưởng Thể thao Thế giới Laureus. Bị viêm gân bánh chè và bỏ lỡ nhiều tuần tập luyện, Powell đã bỏ lỡ việc thi đấu tại Penn Relays và Giải Mời Quốc tế Jamaica vào tháng 5. Powell lại là Nhà vô địch Quốc gia Jamaica ở nội dung 100 mét. Thật không may, Powell lại bị chấn thương háng khi chạy chung kết tại Giải Vô địch Jamaica. Ông chỉ về thứ ba trong trận chung kết 100 mét tại Giải Vô địch Thế giới Điền kinh 2007 ở Osaka, Nhật Bản, sau Tyson Gay, người được coi là đối thủ lớn nhất của Powell trước giải vô địch. Derrick Atkins, anh họ thứ hai của Powell, về thứ hai với 9.91 giây. Powell tự mình về đích với thời gian 9.96 giây (chạy trong điều kiện gió ngược 0.5 m/s) sau khi bị Gay và Derrick Atkins vượt qua ở giai đoạn cuối cuộc đua. Sau đó, Powell thừa nhận rằng ông đã hoảng sợ và bỏ cuộc sau khi thấy Gay vượt qua mình, nói: "Khi Tyson đến và gây áp lực cho tôi một chút, tôi đã hoảng sợ. Khi tôi thấy mình không còn khả năng giành huy chương vàng, tôi đã bỏ cuộc giữa chừng cuộc đua. Tôi chỉ đơn giản là ngừng chạy."
Cựu vận động viên chạy nước rút người Mỹ Michael Johnson đã chỉ trích màn trình diễn của Powell, nói rằng: "Bạn có thể thấy anh ấy nghĩ, mình đang thua, mình đang thua, và anh ấy chỉ bỏ cuộc vào thời điểm đó. Đó là điều thực sự đáng thất vọng. Anh ấy chỉ cúi đầu."
Tuy nhiên, Powell đã giúp giành huy chương bạc trong cuộc đua tiếp sức 4 × 100 mét. Chạy chặng cuối cho đội Jamaica, ông đã vượt lên từ vị trí thứ năm và vượt qua Vương quốc Anh ở vạch đích để giúp ghi nhận kỷ lục quốc gia Jamaica là 37.89 giây. Trong khi đó, Hoa Kỳ giành huy chương vàng.

Vào ngày 9 tháng 9 năm 2007, trong các lượt chạy vòng loại mở màn của IAAF Grand Prix tại Rieti, Ý, Powell đã chạy kỷ lục thế giới mới 9.74 giây (1.7 m/s) ở nội dung 100 mét, qua đó thực hiện lời hứa mà ông đã đưa ra trước đó sau huy chương đồng ở Osaka, rằng ông sẽ phá kỷ lục vào cuối năm. Điều này nhằm bù đắp cho sự thất vọng khi không trở thành Nhà vô địch Thế giới. Đáng chú ý, Powell đã giảm tốc độ ở vài mét cuối cùng của lượt chạy lập kỷ lục, cho thấy ông đang giữ sức cho chung kết. Trong trận chung kết, Powell về đích với 9.78 giây (tốc độ gió 0 m/s) và cải thiện thời gian bán kết của mình khi điều chỉnh theo sức gió.
Powell kết thúc mùa giải vào ngày 30 tháng 9 với chấn thương gân kheo trái, xảy ra khi đang dẫn đầu cuộc đua 200 mét tại giải Super Track & Field ở Yokohama, Nhật Bản. Powell kết thúc năm 2007 với tổng cộng năm chiến thắng tại sự kiện IAAF Grand Prix, cộng với chiến thắng 100 mét thứ hai liên tiếp (và thứ tư tổng thể) tại Giải Chung kết Điền kinh Thế giới, với một kỷ lục giải đấu khác. Trong năm thứ ba liên tiếp, Powell giành giải Vận động viên Nam của Năm của CAC. Powell kết thúc năm bằng việc nhận giải Màn trình diễn của Năm của IAAF, cho kỷ lục thế giới 9.74 giây của mình, và được xếp hạng thứ hai thế giới.
2.3. Thành tích tại Olympic và Giải Vô địch Thế giới (2007-2009)
Vào ngày 29 tháng 1 năm 2008, Powell nhận giải Vận động viên của Năm 2007 của Quỹ Thể thao RJR. Mùa giải 2008 của Powell bắt đầu giống như mùa giải 2007 của ông kết thúc: với một chấn thương khác. Powell buộc phải rút lui khỏi cuộc họp Sydney Grand Prix, sau khi bị một vết rách ở đầu gối trái cần bốn mũi khâu. Chấn thương là kết quả của việc vấp ngã trên bậc cầu thang nhà mình, vài giờ trước khi lên chuyến bay đến Sydney vào ngày 12 tháng 2.
Powell lại bị thương vào tháng 4, lần này là tổn thương cơ ngực. Chấn thương này buộc Powell phải nghỉ thi đấu hai tháng, và xảy ra trong khi tập tạ ở Jamaica vào giữa tháng 4. Cần phải phẫu thuật, và một vết sẹo rõ ràng còn lại ở vùng dưới cánh tay phải của ông.
Vào ngày 31 tháng 5, đồng hương Jamaica Usain Bolt đã chạy với thời gian 9.72 giây tại Reebok Grand Prix ở Thành phố New York, phá vỡ kỷ lục thế giới 100 mét của Powell sau 3 năm thống trị.
Vào ngày 11 tháng 7, Powell bị chấn thương thứ ba trong năm 2008 khi đang dẫn đầu ở Heat 1 của Golden Gala Roma, cuối cùng về thứ năm. Ông bị chấn thương háng (được mô tả là "căng cơ" và "chuột rút"), và buộc phải bỏ lỡ hai sự kiện tiếp theo trong lịch trình Grand Prix. Powell trở lại tại giải DN Galan, nơi ông đánh bại người giữ kỷ lục thế giới mới Bolt, trong một cuộc đua sít sao. Bốn vận động viên hàng đầu của giải đấu là người Jamaica 1-2-3-4 với Nesta Carter và Michael Frater theo sau cặp đôi này. Bốn người này sau đó sẽ kết hợp để chạy tiếp sức 4 × 100 mét tại Thế vận hội.
Trước Thế vận hội Mùa hè 2008 ở Bắc Kinh, Powell đã phản bác những tuyên bố cho rằng ông thiếu sức mạnh tinh thần cần thiết để giành huy chương vàng Olympic, nói: "Nó [Thế vận hội] không làm tôi sợ. Những người tôi đang chạy đua ở Bắc Kinh là những người tôi đã chạy đua suốt cả năm, không có gì khác biệt ở Thế vận hội - đó chỉ là một cái tên, và bạn nên gạt điều đó sang một bên cho đến khi bạn vượt qua vạch đích. Nếu tất cả các bạn nhìn lại và kiểm tra từ trước, bạn sẽ thấy rằng Athens là Thế vận hội đầu tiên của tôi, tôi đã chạy thành tích cá nhân tốt nhất của mình trong trận chung kết - vì vậy tôi không chắc tại sao mọi người lại nói tôi không chạy tốt nhất trong các trận chung kết. Giải Vô địch Thế giới là trận chung kết duy nhất mà tôi không làm được như mong đợi. Tôi đã mắc một sai lầm chỉ xảy ra một lần trong đời và nó sẽ không xảy ra nữa. Tôi đang chạy đua với chính mình - tôi là người duy nhất có thể đánh bại chính mình và tôi không có ý định làm vậy."
Bất chấp những lời nói của mình, trận chung kết 100 mét tại Thế vận hội Bắc Kinh lại chứng kiến Powell về đích ở vị trí thứ năm đáng thất vọng, ghi nhận thời gian 9.95 giây. Đồng đội Bolt và Michael Frater cũng tham gia cuộc đua chung kết. Bolt giành chiến thắng và phá kỷ lục ông đã thiết lập vài tháng trước đó (kết thúc với 9.69 giây) và Frater về thứ sáu, ghi nhận lần chạy dưới 10 giây đầu tiên của mình ở 9.97 giây.
Bảy ngày sau, Powell cuối cùng cũng giành được huy chương Olympic đầu tiên khi ông là người chạy cuối trong đội tiếp sức 4 × 100 mét của Jamaica giành chiến thắng, đồng thời thiết lập một kỷ lục thế giới mới. Thời gian phân chia của ông được ghi nhận là 8.70 giây (Phân tích Chia Tốc độ Hiệu suất Cao của USATF (USATF High Performance Registered Split AnalysisEnglish)), tốt hơn kỷ lục trước đó của ông là 8.84 giây được thiết lập ở Osaka, 2007. Đây là lần chạy cuối được tính giờ điện tử nhanh nhất trong lịch sử, vì Bob Hayes đã được tính giờ bằng tay chạy từ 8.6 đến 8.9 giây tại Thế vận hội Mùa hè 1964. Huy chương vàng này sau đó đã bị Ủy ban Olympic Quốc tế (IOC) tước bỏ vào năm 2017 khi một cuộc kiểm tra lại mẫu của đồng đội Nesta Carter phát hiện sự hiện diện của chất cấm methylhexaneamine.
Vào ngày 2 tháng 9 năm 2008, Powell đã chạy thành tích cá nhân tốt nhất mới là 9.72 giây ở nội dung 100 mét với tốc độ gió đo được là 0.2 m/s. Ông đạt được kỳ tích này tại Grand Prix Athletissima ở Lausanne, Thụy Sĩ. Sau cuộc chạy, ông nói rằng màn trình diễn kỷ lục của Bolt tại Thế vận hội đã truyền cảm hứng cho ông nhắm đến thời gian 9.59 giây: "Hai năm trước, tôi tự nhủ mình có thể chạy 9.65 giây hoặc nhanh hơn, nhưng dựa trên cách Bolt đang chạy, mục tiêu của tôi bây giờ là xuống dưới 9.60 giây. Rõ ràng Bolt có thể chạy rất nhanh, nhưng tôi sẽ không đặt anh ấy ngoài tầm với của mình. Tôi sẽ nói trong 100 mét Olympic, có vẻ như Bolt có thể đã chạy 9.63 giây, 9.65 giây có thể. Tôi đã bị sốc khi thấy những gì anh ấy đã làm trong cuộc đua; thật lố bịch. Tôi không thể tưởng tượng được thời gian mà anh ấy có thể chạy vào lúc này. Anh ấy là người cần phải đánh bại ngay bây giờ nhưng trước đây là tôi và nếu tôi có thể phá một kỷ lục thế giới khác thì tôi sẽ là người trở lại ánh đèn sân khấu."
Powell lạc quan về cơ hội trong tương lai trên đường đua, và triết lý về lý do tại sao ông không thể đạt đỉnh cao trong các giải vô địch lớn trong quá khứ: "Thế vận hội London 2012 sẽ là cơ hội cuối cùng của tôi và Bắc Kinh chắc chắn là cơ hội tốt nhất của tôi nhưng bạn không bao giờ bỏ cuộc. Tôi không biết tại sao tôi luôn thắng trên đường đua nhưng sau đó lại về thứ năm tại Thế vận hội. Có lẽ nếu đó chỉ là một cuộc đua một lần mà không có các vòng loại thì tôi đã làm tốt hơn. Ai biết được? Có lẽ tôi không phải là người dành cho những giải vô địch lớn đó mà chỉ là người tham gia các cuộc họp Grand Prix và Golden League. Thật không may."
Sau khi về đích thứ năm ở Bắc Kinh vào ngày 16 tháng 8, Powell đã ghi nhận bảy cuộc đua 100 mét liên tiếp dưới 9.90 giây, bao gồm hai cuộc đua dưới 9.80 giây. Ngoài ra, năm 2008 là mùa giải tốt thứ hai của Powell trên đường đua Grand Prix, giành bảy chiến thắng, cộng với chiến thắng thứ ba liên tiếp (và thứ tư tổng thể) ở nội dung 100 mét tại Giải Chung kết Điền kinh Thế giới.
Khi trở về Jamaica, Powell đã được vinh danh trong một buổi lễ chào mừng và nhận Huân chương Danh dự (Cấp bậc Chỉ huy) để ghi nhận những thành tựu của ông tại Thế vận hội. Trong năm thứ hai liên tiếp, Powell xếp hạng thứ hai thế giới.
Powell mở màn mùa giải 2009 vào ngày 31 tháng 1 tại Giải Mời Grace Jackson, tổ chức tại Sân vận động East, Kingston, Jamaica. Ông chạy 400 mét, giành chiến thắng lượt chạy của mình với 47.75 giây, xếp thứ hai tổng thể trong trận chung kết tính giờ bốn lượt chạy.
Powell là người chạy cuối cho hai đội tiếp sức tại Milo Western Relays tổ chức tại Cao đẳng GC Foster vào ngày 14 tháng 2. Trong cuộc đua đầu tiên của mình, đội MVP của ông đã lập kỷ lục giải đấu mới và thời gian dẫn đầu thế giới là 38.72 giây cho tiếp sức 4 × 100 mét. Sau đó, ông được tính giờ là 46.27 giây cho chặng của mình ở nội dung tiếp sức 4 × 400 mét, một lần nữa giành chiến thắng cho đội MVP của ông.
Powell tiếp theo thi đấu tại Sydney Track Classic ở Úc vào ngày 28 tháng 2, một lần nữa chạy chặng cuối trong tiếp sức 4 × 100 mét và giành chiến thắng với thời gian dẫn đầu thế giới mới là 38.62 giây. Hai giờ sau, ông chạy 400 mét, về thứ tư với thành tích cá nhân tốt nhất mới là 45.94 giây, rút ngắn 1.23 giây so với thời gian tốt nhất trước đó của ông.
Sau cuộc đua 400 mét, Powell nói: "Huấn luyện viên của tôi nói hãy chạy nhẹ nhàng trong 200 mét đầu tiên và về đích. Điều này cho tôi biết tôi mạnh hơn rất nhiều trong năm nay và đó sẽ là một cuộc chơi khác. Tôi chỉ có động lực, 400 mét không đau nhiều như tôi nghĩ. Tôi ổn. Tôi không cần xe cứu thương."
Năm ngày sau, Powell chạy cuộc đua 100 mét đầu tiên trong mùa giải. Thi đấu tại Melbourne Track Classic, ông đã chạy với thời gian dẫn đầu thế giới là 10.23 giây, với sức gió đo được là -1.4 m/s vào ngày lạnh nhất trong năm cho đến thời điểm đó.
Vào ngày 16 tháng 4, Powell được đề cử cho giải Đội của Năm của Laureus World Sports Awards, với tư cách là thành viên của Đội Chạy nước rút Olympic Jamaica 2008.
Powell sau đó vướng vào tranh cãi khi ông "không xuất hiện" vào phút chót tại UTech Track and Field Classic vào ngày 18 tháng 4. Ông đã được quảng cáo trước đó sẽ chạy 200 mét và tiếp sức 4 × 100 mét. Powell đã tham dự với tư cách khán giả. Một cuộc họp báo được Câu lạc bộ Điền kinh MVP tổ chức ba ngày sau đó đã không trả lời đầy đủ các câu hỏi về lý do tại sao Powell không thi đấu. Vấn đề này đã được báo cáo cho Ủy ban Thương mại Công bằng Jamaica, cơ quan đã bắt đầu điều tra vào ngày 23 tháng 4.
Powell tiếp theo dự kiến chạy tại Penn Relays vào ngày 25 tháng 4, nhưng vào sáng ngày diễn ra sự kiện, tờ Jamaica Observer đưa tin rằng ông đã rút lui khỏi tiếp sức 4 × 100 mét. Người quản lý của ông, Paul Doyle, nói rằng Powell sẽ không chạy do lo ngại về mắt cá chân của ông khi chạy đường cong trên đường đua Franklin Field. Tờ Jamaica Observer trích dẫn một "nguồn tin cấp cao" khi đưa tin rằng Powell đã bị trật mắt cá chân trong buổi tập tại UTech. Mặc dù có báo cáo, Powell vẫn chạy chặng cuối của tiếp sức nhưng làm trầm trọng thêm chấn thương mắt cá chân, phải dừng lại và về thứ chín với 41.24 giây.
Dự kiến chạy tại IAAF Super Grand Prix ở Doha vào ngày 8 tháng 5, Powell đã rút lui khỏi sự kiện, viện dẫn lý do cần đủ thời gian để mắt cá chân bị thương của ông hồi phục hoàn toàn. Ông về thứ bảy trong sự kiện đầu tiên trở lại sau chấn thương, Reebok Grand Prix tổ chức tại New York tại Sân vận động Icahn vào ngày 30 tháng 5. Khi được phỏng vấn, ông nói rằng mắt cá chân của ông rất yếu nhưng không đau. Ông về thứ hai trong sự kiện tiếp theo của mình, Prefontaine Classic tám ngày sau đó. Vào ngày 27 tháng 6, ông đủ điều kiện tham dự 100 mét tại Giải Vô địch Thế giới Điền kinh 2009 với vị trí thứ hai trong 9.97 giây tại giải vô địch quốc gia Jamaica. Tại Bislett Games vào ngày 3 tháng 7, Powell đã vượt qua một khởi đầu kém để giành chiến thắng 100 mét trong một cuộc đua sát sao với 10.07 giây. Bốn ngày sau, ông ghi nhận cùng thời gian khi giành chiến thắng Athletissima 100 mét. Mặc dù ông đã cải thiện thành tích tốt nhất mùa giải của mình lên 9.88 giây, ông vẫn về thứ hai sau Tyson Gay tại Golden Gala Roma vào ngày 10 tháng 7. Powell tiếp theo chạy 100 mét tại Giải Điền kinh Quốc tế Solidarité Sport, một sự kiện từ thiện khuyến khích sự tham gia của các vận động viên khuyết tật, về thứ ba.
Tại Giải Vô địch Thế giới Điền kinh 2009, Powell giành huy chương đồng trong trận chung kết 100 mét với thời gian 9.84 giây, trong khi đồng hương Bolt phá kỷ lục thế giới của chính mình bằng cách chạy 9.58 giây. Tám ngày sau, vào ngày 22 tháng 8, Powell giúp Jamaica giành huy chương vàng ở nội dung tiếp sức 4 × 100 mét bằng cách chạy chặng cuối. Thời gian 37.31 giây đã thiết lập một Kỷ lục Giải vô địch mới cho sự kiện này.
2.4. Chấn thương, Cạnh tranh và Vụ Doping (2010-2014)

Asafa Powell mở màn mùa giải 2010 vào ngày 20 tháng 2 tại Giải Mời UWI ở Jamaica bằng cách thi đấu 400 mét. Ông giành chiến thắng lượt chạy của mình với thời gian 47.56 giây nhưng xếp thứ 3 tổng thể theo thời gian. Sau đó, ông chạy 200 mét tại UTech Classic vào ngày 17 tháng 4 năm 2010, cũng tại quê nhà. Ông thi đấu 200 mét trong điều kiện mưa lớn và lạnh giá. Powell dẫn trước rất xa trong 100 mét đầu tiên, sau đó ông giảm tốc độ đáng kể và giành chiến thắng lượt chạy của mình với 21.27 giây trong điều kiện gió ngược 1 m/s. Sau đó, có thông tin rằng Powell đã bị chuột rút nhẹ ở bắp chân trái, đó là lý do tại sao ông phải giảm tốc độ. Powell tiếp theo dự kiến chạy trong cuộc đua tiếp sức 4 × 100 mét Penn Relays được mong đợi nhiều, với sự góp mặt của đội Jamaica Vàng, và cạnh tranh với Usain Bolt (Jamaica Đen). Tuy nhiên, ông đã rút lui khỏi cuộc đua vì được huấn luyện viên phụ tá của ông báo cáo rằng ông bị chấn thương ngón chân, cần thời gian để hồi phục. Tại IAAF Diamond League ở Doha, Powell đạt thời gian 9.75 giây có gió hỗ trợ ở vòng loại và 9.81 giây ở chung kết, cũng có gió hỗ trợ. Sau đó, ông thiết lập thời gian dẫn đầu thế giới 100 mét là 9.83 giây. Trên đường đến thành tích này, ông cũng thiết lập kỷ lục thế giới 100 yard hiếm khi chạy là 9.07 giây, đánh bại kỷ lục trước đó là 9.21 giây của Charlie Greene.

Powell tiếp theo thi đấu tại DKF Bislett Games ở Oslo, Na Uy, nơi ông giành chiến thắng rực rỡ với thời gian 9.72 giây có gió hỗ trợ. Một tuần sau, ông thi đấu tại Golden Gala ở Roma, Ý, nơi ông vượt qua thời gian phản ứng rất kém ở vạch xuất phát để giành một chiến thắng khác với thời gian dẫn đầu thế giới 9.82 giây. Có thông tin rằng Powell đã chấm dứt hợp đồng sáu năm của mình với thương hiệu thể thao hàng đầu Nike do các vấn đề tài trợ, và tin đồn lan truyền rằng ông có một hợp đồng mới với thương hiệu thể thao Trung Quốc đang lên nhanh chóng Li-Ning. Asafa tiếp theo thi đấu 200 mét tại Jamaican Senior Trials, nơi ông giành chiến thắng chung kết với 19.97 giây, thành tích nhanh thứ hai trong sự nghiệp của ông. Tại đó, lần đầu tiên, ông quảng bá trang phục Li Ning mới của mình. Powell tiếp theo thi đấu ở Gateshead nơi ông có một khởi đầu tuyệt vời nhưng thua Tyson Gay người đã về đích nhanh chóng, giành chiến thắng với 9.94 giây so với 9.96 giây của Powell trong điều kiện gió ngược 1.7 m/s. Powell không quá thất vọng vì ông nói rằng ông đã quá thư giãn, do đó cho phép Gay vượt qua ông ở những bước chạy cuối cùng. Cuộc đua tiếp theo ở Paris chống lại Usain Bolt là một cuộc đua đáng thất vọng. Mặc dù ông có một khởi đầu tốt, Bolt đã bắt kịp ông ở giữa đường, và Asafa bắt đầu mất đi phong độ chạy trôi chảy của mình. Ông về thứ 2 sau Bolt với 9.91 giây, chậm hơn 0.07 giây so với đối thủ của mình và cũng trong điều kiện gió ngược nhẹ. Asafa nói rằng ông đã có một cuộc đua rất tệ, mà ông hy vọng sẽ cải thiện trong các cuộc đua sắp tới của mình. Thật không may cho Powell, không có "cuộc đua tiếp theo" nào cho ông. Ông bị căng cơ từ cuộc họp Paris của mình, điều này làm trầm trọng thêm các vấn đề về gân kheo và lưng. Powell kết thúc mùa giải 2010 tuyệt vời của mình một cách đáng thất vọng, mặc dù ông bày tỏ sự hài lòng về các cuộc đua mà ông đã tham gia trong năm.
Asafa mở màn mùa giải 2011 vào ngày 16 tháng 4 tại Sân vận động Quốc gia ở Kingston, Jamaica. Ông chạy 200 mét, về thứ ba sau một khởi đầu tốt trong 140 mét đầu tiên, nhưng giảm tốc độ đáng kể ở một phần tư cuối cùng của cuộc đua. Thời gian của ông là 20.55 giây, sau Yohan Blake và Daniel Bailey. Cuộc đua tiếp theo của Powell là tiếp sức 4 × 100 mét, USA vs The World, tại Penn Relays 2011, vào ngày 28 tháng 4. Ông chạy chặng đầu tiên không bình thường cho Jamaica khi ông bứt phá như một viên đạn để đưa Jamaica dẫn đầu. Jamaica giành chiến thắng sự kiện với thời gian dẫn đầu thế giới là 38.33 giây, vượt lên trên các đội USA Red và USA Blue. Ông nói sau cuộc chạy rằng ông đang có phong độ tốt, và mong muốn đạt được những điều tuyệt vời trong năm tới. Powell tiếp theo chạy 200 mét tại Jamaica International Invitational Meet vào ngày 7 tháng 5. Ông trông đầy hứa hẹn trong 120 mét đầu tiên, sau đó ông giảm tốc độ đáng kể, về đích ở vị trí cuối cùng với thời gian 21.40 giây, trong một cuộc đua mà vận động viên người Jamaica Nickel Ashmeade đã giành chiến thắng. Sau đó, ông nói rằng ông cảm thấy một cơn đau nhẹ ở gân kheo, và đã giảm tốc độ để phòng ngừa, nhưng khẳng định rằng đó không phải là điều nghiêm trọng.
Trong cuộc họp thứ hai của IAAF Diamond League 2011 tại Shanghai Golden Grand Prix, Powell đã giành chiến thắng 100 mét với thời gian 9.95 giây. Powell tiếp theo chạy tại IAAF Diamond League ở Roma chống lại Usain Bolt vào ngày 26 tháng 5. Powell có một khởi đầu và giữa cuộc đua tuyệt vời, nhưng ông đã giảm tốc độ về cuối, chỉ để người giữ kỷ lục thế giới vượt qua ông trong 10-12 mét cuối cùng của cuộc đua. Bolt giành chiến thắng với 9.91 giây, và Powell về thứ hai với 9.93 giây. Ông nói rằng ông đã mất tập trung, nhưng tự tin về việc đánh bại Bolt sau những gì ông đã làm ngày hôm đó. Powell tiếp theo thi đấu tại IAAF World Challenge ở Rabat, Maroc, trong một giải đấu ít tiếng tăm. Tại đó, sau khi chạy 20 mét đầu tiên, ông đã dừng lại và về cuối với 36.13 giây, viện dẫn lý do phòng ngừa chấn thương gân kheo nghiêm trọng. Các báo cáo cho biết đó không phải là điều nghiêm trọng, và ông sẽ sẵn sàng cho Jamaican Trials vào cuối tháng. Tại Jamaican Trials 23-24 tháng 7, Powell trông rất ấn tượng khi ông vượt qua các vòng. Ông đã đạt thành tích tốt nhất mùa giải là 9.90 giây ở bán kết, mặc dù đã giảm tốc độ ở 15 mét cuối cùng. Sau đó, sau khi vượt qua một khởi đầu kém, Powell đã giành chiến thắng chung kết để được phong danh hiệu Nhà vô địch Quốc gia lần thứ năm trong sự nghiệp của mình. Ông giành chiến thắng với thời gian 10.08 giây trong điều kiện gió ngược 1.8 m/s. Yohan Blake và Steve Mullings lần lượt về thứ hai và thứ ba với chỉ 0.01 giây cách biệt.
Tiếp theo cho Powell là Diamond League Athletissima ở Lausanne vào ngày 30 tháng 6. Trong điều kiện lạnh giá không lý tưởng cho chạy nước rút, cựu người giữ kỷ lục thế giới đã bứt phá khỏi vạch xuất phát và chạy đến đích, ghi nhận thời gian dẫn đầu thế giới 9.78 giây với sức gió thuận 1 m/s. Powell thực sự hài lòng với màn trình diễn mạnh mẽ của mình, nhanh nhất trong ba năm, và đầy tự tin về phần còn lại của mùa giải và Giải Vô địch Thế giới IAAF ở Daegu, Hàn Quốc vào cuối tháng Tám. Tiếp theo cho Powell là Cuộc họp IAAF Diamond League ở Birmingham, Anh vào ngày 10 tháng 7. Ông trở thành người đàn ông đầu tiên trong lịch sử phá vỡ rào cản 10 giây tại Sân vận động Sir Alexander khi ông đạt thời gian 9.95 giây rất dễ dàng ở vòng loại của mình. Sau đó, trong trận chung kết, ông dễ dàng giành chiến thắng với 9.91 giây, nơi các đồng hương Nesta Carter và Michael Frater lần lượt về thứ hai và thứ ba. Powell hài lòng với cả hai cuộc đua của mình, nói rằng ông đã chạy cả hai cuộc đua một cách dễ dàng do điều kiện rất lạnh và mưa. Asafa ngày càng tự tin hơn khi tiến vào Giải Vô địch Thế giới vào cuối tháng Tám. Powell tiếp theo thi đấu vào ngày 30 tháng 7 tại Budapest tại Hungarian Grand Prix. Ông chạy 9.90 giây ở vòng loại và dễ dàng vượt qua chung kết để giành chiến thắng với 9.86 giây, với sức gió thuận lần lượt là 1.8 m/s và 2 m/s, trong điều kiện lạnh giá.
Powell tiếp theo dự kiến chạy Aviva London Grand Prix, nhưng ông đã rút lui, viện dẫn lý do căng cơ háng. Sau đó vào cuối tháng Tám, chỉ vài ngày trước khi Giải Vô địch Thế giới ở Daegu bắt đầu, Powell đã gây sốc cho thế giới khi rút lui khỏi nội dung 100 mét được mong đợi nhiều vì chấn thương háng của ông tái phát và không cho phép ông thi đấu. Powell bày tỏ sự thất vọng lớn nhưng thề sẽ trở lại mạnh mẽ cho Thế vận hội London vào năm 2012, nhưng vẫn hy vọng sẽ chạy tiếp sức 4 × 100 mét ở Daegu. Tuy nhiên, ông không đủ sức để chạy tiếp sức và phải chứng kiến các đồng hương của mình giành huy chương vàng với thời gian kỷ lục thế giới 37.04 giây. Powell thi đấu 100 mét tại Chung kết Diamond League ở Zürich vào ngày 9 tháng 9. Ông trông rất ấn tượng trong 60 mét đầu tiên, nhưng đã giảm tốc độ về vị trí thứ hai khi nhà vô địch thế giới mới đăng quang, Yohan Blake, giành chiến thắng với 9.82 giây. Powell ghi nhận thời gian 9.95 giây, điều này rất ấn tượng khi chấn thương của ông vẫn còn. Bằng cách hoàn thành cuộc đua, vận động viên chạy nước rút đã giành Cúp Kim cương Samsung với 40.00 K USD tiền mặt. Powell kết thúc mùa giải của mình với một chấn thương khác, gần như lặp lại năm 2010, nơi ông thể hiện phong độ xuất sắc trong nửa đầu năm nhưng không may bị chấn thương.
2.4.1. Olympic London 2012
Trong một buổi lễ được tổ chức vào ngày 24 tháng 2, Powell đã nhận Huy chương Hiệu trưởng của Đại học Công nghệ (UTech) cũng như vai trò Đại sứ Quốc tế Giải thưởng Tưởng niệm Diana, Công nương xứ Wales. Ông đã chạy thành tích cá nhân tốt nhất ở nội dung 60 mét tại Birmingham Indoor Grand Prix, thiết lập thời gian 6.50 giây. Trên đường đua IAAF Diamond League 2012, ông đã bị Justin Gatlin đánh bại sít sao ở Doha (về nhì với 9.88 giây), sau đó giành chiến thắng 100 mét tại Shanghai Golden Grand Prix một tuần sau đó.
Vào ngày 5 tháng 8 năm 2012, Asafa Powell đã chạy trong trận chung kết 100 mét tại Thế vận hội Mùa hè 2012 ở London, Vương quốc Anh. Sau hai lần về đích thứ năm liên tiếp ở Athens và Bắc Kinh, lần lượt vào năm 2004 và 2008, Powell đã có trận chung kết thảm họa nhất của mình khi ông về đích cuối cùng với thời gian 11.99 giây, phải dừng lại sau khi thấy những người khác vượt lên trước mình, nhưng cuối cùng là do chấn thương háng dai dẳng. Powell nói: "Đó là chấn thương háng cũ của tôi tái phát. Tôi cảm thấy nó và nó bắt đầu tệ hơn. Bạn không bao giờ muốn bị chấn thương, nhưng đó là một thảm họa khi nó xảy ra trong trận chung kết Olympic."
Usain Bolt giành huy chương vàng với Yohan Blake giành huy chương bạc và Justin Gatlin giành huy chương đồng. Kết quả là, Powell cùng với đối thủ lâu năm Tyson Gay, người về thứ 4, vẫn là hai trong ba người đàn ông nhanh nhất mọi thời đại chưa từng giành được bất kỳ huy chương Olympic cá nhân nào.
Sau cuộc đua, quản lý điền kinh của Jamaica, Ludlow Watts, đã dành lời khen ngợi cho Powell: "Powell thực sự đã bắt đầu sự thay đổi lớn này trong chạy nước rút của chúng tôi, và anh ấy vẫn là một nhà vô địch."
Sau cuộc đua, Powell đã siêu âm cho thấy những vết rách mới ở cơ khép cũng như mô sẹo ở một chấn thương trước đó. Chấn thương háng dường như đã kết thúc mùa giải khi người quản lý Paul Doyle tin rằng ông sẽ bỏ lỡ phần còn lại của năm. "Tôi không nghĩ mọi thứ tốt đẹp cho phần còn lại của mùa giải đối với Asafa," ông than thở. Powell đã không thể thi đấu cho Jamaica trong nội dung tiếp sức 4 × 100 mét nam vào ngày 10 tháng 8.
Powell đã ra mắt một dòng sản phẩm quần áo và phụ kiện mang thương hiệu "Sub 10 King" (Sub 10 KingEnglish) và nhiều sản phẩm khác, đồng thời mở trang web cá nhân www.iamasafa.com để mọi người xem và là nền tảng để mua các sản phẩm của ông.
2.4.2. Đình chỉ và kháng cáo (2013-2014)
Vào ngày 14 tháng 7 năm 2013, Powell thông báo rằng ông đã dương tính với chất cấm oxilofrine vào năm 2013 và rút lui khỏi Giải Vô địch Thế giới Điền kinh 2013 do đó, nhưng vẫn khẳng định rằng ông không cố ý sử dụng bất kỳ chất bổ sung bị cấm nào. Powell và đồng nghiệp, vận động viên chạy nước rút người Jamaica, Sherone Simpson đã sử dụng chất bổ sung Epiphany D1 như một phần của chế độ tập luyện của họ, mà không biết rằng nó chứa oxilofrine. Sau đó, người ta tiết lộ rằng Acacia đã được thay thế bằng oxilofrine, và nhà sản xuất không tiết lộ. Cả hai đã kiện công ty bán chất bổ sung, Dynamic Life Nutrition (DLN), để làm sạch tên tuổi của họ. Cả Powell và Simpson đã đạt được một thỏa thuận ngoài tòa án với một số tiền không được tiết lộ vào tháng 9 năm 2015. Sau thỏa thuận, Simpson đã đưa ra một tuyên bố nói rằng: "Cả Asafa và tôi đều vui mừng vì chúng tôi đã có thể giải quyết vấn đề này ngoài tòa án." Vào tháng 4 năm 2014, Ủy ban Chống Doping Jamaica đã đình chỉ ông 18 tháng vì các cáo buộc doping, hết hạn vào tháng 12 năm đó. Tuy nhiên, sau khi ông và Simpson kháng cáo lên Tòa án Trọng tài Thể thao (CAS), án đình chỉ đã được giảm xuống còn 6 tháng đã chấp hành vì CAS chấp nhận lời giải thích rằng hành vi vi phạm là nhỏ và do sự nhiễm bẩn của chất bổ sung Epiphany D1.
2.4.3. Olympic Rio 2016
Vào ngày 19 tháng 8 năm 2016, Powell đã có một màn trở lại Olympic đầy thắng lợi, thi đấu với tư cách là thành viên của đội tiếp sức 4 × 100 mét nam của Jamaica và giành huy chương vàng. Sau khi huy chương vàng đồng đội của Jamaica tại Thế vận hội 2008 bị tước, huy chương này sẽ là huy chương vàng duy nhất của ông tại Thế vận hội.
2.5. Sự nghiệp Cuối đời và Giải nghệ (2015-2022)
Powell tiếp tục thi đấu sau án phạt, tham dự Giải Vô địch Thế giới Điền kinh 2015 ở Bắc Kinh, nơi ông về thứ 7 ở nội dung 100 mét và giành huy chương vàng cùng đội tiếp sức 4 × 100 mét. Năm 2016, ông giành huy chương bạc ở nội dung 60 mét tại Giải Vô địch Thế giới Trong nhà IAAF 2016 ở Portland, Oregon. Cùng năm đó, ông tham gia Thế vận hội Mùa hè 2016 tại Rio de Janeiro và giành huy chương vàng ở nội dung tiếp sức 4 × 100 mét, đây là huy chương vàng Olympic duy nhất của ông sau khi huy chương năm 2008 bị tước.
Vào ngày 23 tháng 11 năm 2022, Asafa Powell chính thức tuyên bố giải nghệ khỏi sự nghiệp điền kinh chuyên nghiệp, kết thúc một hành trình đầy vinh quang và thử thách.
3. Đời sống Cá nhân
Asafa Powell có một đời sống cá nhân khá kín tiếng nhưng cũng trải qua nhiều biến cố.
3.1. Tôn giáo và Gia đình
Powell là một người rất sùng đạo, ông cho rằng cha mẹ và sự nuôi dạy nghiêm khắc của họ là lý do cho niềm tin này. Ông kết hôn với người mẫu Canada gốc Ghana Alyshia Powell vào năm 2019. Powell có bốn người con: hai người với vợ hiện tại là Amieke Powell và Azhaf Powell, và hai người từ các mối quan hệ trước đó là Avani Powell và Liam Powell.
3.2. Bi kịch Cá nhân
Năm 2002, bi kịch ập đến gia đình Powell khi một trong những người anh của Asafa, Michael Powell, bị bắn chết trong một chiếc taxi ở Thành phố New York. Sự kiện đau lòng này xảy ra đúng tuần Giải Vô địch Quốc gia Jamaica diễn ra. Năm 2003, Asafa mất thêm một người anh khác trong tuần Giải Vô địch Quốc gia Jamaica. Một năm sau cái chết của Michael, Vaughn Powell bị đau tim khi đang chơi bóng bầu dục Mỹ. Vào tháng 4 năm 2007, Corey Reid, một người chú của Powell, bị đâm ở Waterloo, Ewarton, St. Catherine và sau đó qua đời tại bệnh viện.
3.3. Mối quan hệ Cá nhân và Sở thích
Ông là bạn thân của đồng hương, người giữ kỷ lục thế giới 100 và 200 mét Usain Bolt. Hai người thường xuyên đùa giỡn và gặp gỡ ngoài đường đua. Powell là một người đam mê ô tô.
4. Đặc điểm Sinh lý và Phong cách Chạy
Mặc dù có thân hình to lớn (cao 1.91 m và nặng 87 kg), Powell sở hữu khả năng tăng tốc ban đầu cực nhanh. Tại Viện Khoa học Thể thao Nhật Bản vào năm 2008, Asafa Powell được đo có diện tích mặt cắt ngang nhỏ của gân tứ đầu gối khi kéo căng với lực 114 kg, so với vận động viên chạy nước rút Nobuharu Asahara là 59 kg, và mức trung bình của nam giới là 43 kg. Powell cũng được ghi nhận là có cơ cơ thắt lưng chậu lớn tại viện khoa học thể thao Nhật Bản. Kết hợp với độ cứng tương đối cao của dây chằng và gân, đôi chân dài của ông mang lại sải chân dài 2.6 m với sự tiến triển nhanh chóng giữa mỗi sải chân. Phong cách xuất phát bùng nổ của ông được gọi là "Explosive Start" (Explosive StartEnglish).
5. Thành tựu và Kỷ lục Chính
Asafa Powell đã đạt được nhiều thành tựu và kỷ lục đáng chú ý trong sự nghiệp điền kinh của mình.
5.1. Kỷ lục Cá nhân Xuất sắc
Nội dung | Thời gian (giây) | Địa điểm | Ngày |
---|---|---|---|
Chạy 60 mét | 6.44 giây | Giải Vô địch Thế giới Trong nhà, Portland, Oregon | 18 tháng 3 năm 2016 |
Chạy 100 mét | 9.72 giây | Lausanne, Thụy Sĩ | 2 tháng 9 năm 2008 |
Chạy 200 mét | 19.90 giây | Kingston, Jamaica | 25 tháng 6 năm 2006 |
Chạy 400 mét | 45.94 giây | Sydney, Úc | 28 tháng 2 năm 2009 |
Chạy 100 yard | 9.07 giây | Ostrava, Cộng hòa Séc | 27 tháng 5 năm 2010 |
5.2. Kết quả các Giải đấu Lớn
; Chạy 60 mét
Sự kiện | Kết quả | Thành phố | Ngày |
---|---|---|---|
Giải Vô địch Thế giới Trong nhà IAAF 2004 | Hạng 5 Bán kết | Budapest | 5 tháng 3 năm 2004 |
Giải Vô địch Thế giới Trong nhà IAAF 2016 | Hạng 2 Chung kết | Portland, Oregon | 18 tháng 3 năm 2016 |
; Chạy 100 mét
Sự kiện | Kết quả (Vị trí) | Thành phố | Ngày |
---|---|---|---|
Giải Chung kết Điền kinh Thế giới IAAF 2003 | Hạng 7 Chung kết | Monaco | 13 tháng 9 năm 2003 |
Thế vận hội 2004 | Hạng 5 Chung kết | Athens | 22 tháng 8 năm 2004 |
Giải Chung kết Điền kinh Thế giới IAAF 2004 | Hạng 1 Chung kết | Monaco | 18 tháng 9 năm 2004 |
Đại hội Thể thao Khối Thịnh vượng chung 2006 | Hạng 1 Chung kết | Melbourne | 20 tháng 3 năm 2006 |
Giải Chung kết Điền kinh Thế giới IAAF 2006 | Hạng 1 Chung kết | Stuttgart | 9 tháng 9 năm 2006 |
Giải Vô địch Thế giới 2007 | Hạng 3 Chung kết | Osaka | 26 tháng 8 năm 2007 |
Giải Chung kết Điền kinh Thế giới IAAF 2007 | Hạng 1 Chung kết | Stuttgart | 22 tháng 9 năm 2007 |
Thế vận hội 2008 | Hạng 5 Chung kết | Bắc Kinh | 16 tháng 8 năm 2008 |
Giải Chung kết Điền kinh Thế giới IAAF 2008 | Hạng 1 Chung kết | Stuttgart | 13 tháng 9 năm 2008 |
Giải Vô địch Thế giới 2009 | Hạng 3 Chung kết | Berlin | 16 tháng 8 năm 2009 |
Giải Chung kết Điền kinh Thế giới IAAF 2009 | Hạng 2 Chung kết | Thessaloniki | 12 tháng 9 năm 2009 |
Thế vận hội 2012 | Hạng 8 Chung kết | London | 5 tháng 8 năm 2012 |
Giải Vô địch Thế giới 2015 | Hạng 7 Chung kết | Bắc Kinh | 23 tháng 8 năm 2015 |
; Chạy 200 mét
Sự kiện | Kết quả | Thành phố | Ngày |
---|---|---|---|
Thế vận hội 2004 | Hạng 4 Bán kết (Bỏ cuộc Chung kết) | Athens | 25 tháng 8 năm 2004 |
Giải Chung kết Điền kinh Thế giới IAAF 2004 | Hạng 1 Chung kết | Monaco | 20 tháng 9 năm 2004 |
; Tiếp sức 4 × 100 mét
Sự kiện | Kết quả | Thành phố | Ngày |
---|---|---|---|
Đại hội Thể thao Khối Thịnh vượng chung 2002 | Hạng 2 Chung kết | Manchester | 31 tháng 7 năm 2002 |
Giải Vô địch Thế giới 2003 | DQ Chung kết | Saint-Denis | 31 tháng 8 năm 2003 |
Giải Vô địch Thế giới 2005 | Hạng 4 Chung kết | Helsinki | 13 tháng 8 năm 2005 |
Đại hội Thể thao Khối Thịnh vượng chung 2006 | Hạng 1 Chung kết | Melbourne | 25 tháng 3 năm 2006 |
Giải Vô địch Thế giới 2007 | Hạng 2 Chung kết | Osaka | 1 tháng 9 năm 2007 |
Thế vận hội 2008 | DQ Chung kết | Bắc Kinh | 22 tháng 8 năm 2008 |
Giải Vô địch Thế giới 2009 | Hạng 1 Chung kết | Berlin | 22 tháng 8 năm 2009 |
Giải Vô địch Thế giới 2015 | Hạng 1 Chung kết | Bắc Kinh | 29 tháng 8 năm 2015 |
Thế vận hội 2016 | Hạng 1 Chung kết | Rio de Janeiro | 19 tháng 8 năm 2016 |
5.3. Các Thành tựu Khác
; Số lần chạy dưới 10.0 giây (100 mét)
Powell là người đàn ông đầu tiên chạy hợp lệ dưới 10.00 giây 15 lần trong một mùa giải (2008). Tính đến ngày 15 tháng 3 năm 2020, ông đã chạy dưới 10 giây tổng cộng 97 lần, và dưới 9.90 giây 43 lần, cả hai đều là kỷ lục mọi thời đại. Ông cũng đã chạy dưới 9.80 giây 8 lần, xếp thứ hai lịch sử (sau Usain Bolt với 12 lần).
; Chiến thắng tại IAAF World Athletics Tour
Powell đã ghi nhận tổng cộng 35 chiến thắng tại các sự kiện IAAF Grand Prix, trong đó có 14 chiến thắng tại các sự kiện IAAF Golden League và 12 chiến thắng tại các sự kiện IAAF Super Grand Prix. Trong lịch sử bảy năm của Giải Chung kết Điền kinh Thế giới IAAF (2003-2009), Powell giành nhiều chiến thắng nhất so với bất kỳ vận động viên nam nào và mang về nhiều tiền thưởng nhất trong các sự kiện nam. Trong bảy lần tham dự giải đấu, ông đã giành chiến thắng 100 mét bốn lần và 200 mét một lần, tổng cộng giành được 173.00 K USD.
; Sự tiến triển thời gian ở nội dung 100 mét
Năm | Thời gian | Tốc độ gió | Thành phố | Ngày | |
---|---|---|---|---|---|
2000 | 11.45 giây | -2.3 m/s | Kingston | 13 tháng 3 | ![]() |
2001 | 10.50 giây | 0.4 m/s | Kingston | 22 tháng 6 | |
2002 | 10.12 giây | 1.3 m/s | Rovereto | 28 tháng 8 | |
2003 | 10.02 giây | 0.8 m/s | Brussels | 5 tháng 9 | |
2004 | 9.87 giây | 0.2 m/s | Brussels | 3 tháng 9 | |
2005 | 9.77 giây | 1.6 m/s | Athens | 14 tháng 6 | |
2006 | 9.77 giây | 1 m/s | Zürich | 15 tháng 8 | |
2007 | 9.74 giây | 1.7 m/s | Rieti | 9 tháng 9 | |
2008 | 9.72 giây | 0.2 m/s | Lausanne | 2 tháng 9 | |
2009 | 9.82 giây | 1.4 m/s | Szczecin | 15 tháng 9 | |
2010 | 9.82 giây | 0.6 m/s | Rome | 10 tháng 6 | |
2011 | 9.78 giây | 1 m/s | Lausanne | 30 tháng 6 | |
2012 | 9.85 giây | 0.6 m/s | Oslo | 7 tháng 6 | |
2013 | 9.88 giây | 2 m/s | Lausanne | 4 tháng 7 | |
2014 | 9.87 giây | 1.6 m/s | Austin | 23 tháng 8 | |
2015 | 9.81 giây | 1.3 m/s | Saint-Denis | 4 tháng 7 | |
2016 | 9.92 giây | 1.9 m/s | Székesfehérvár | 18 tháng 7 |
6. Tài trợ
Asafa Powell đã có nhiều hợp đồng tài trợ và hoạt động thương hiệu với các công ty thể thao lớn trong suốt sự nghiệp của mình.
- Powell đã ký hợp đồng với Nike từ năm 2004, đại diện cho họ trong tất cả các cuộc đua IAAF của mình và đồng ý xuất hiện trong nhiều chiến dịch quảng cáo khác nhau cho công ty. Nike đã thiết kế và chế tạo giày Zoom Aerofly dành riêng cho ông, được sử dụng tại Thế vận hội Mùa hè 2008 ở Bắc Kinh. Tuy nhiên, Powell đã chấm dứt hợp đồng với Nike vào giữa năm 2010 và ký hợp đồng với thương hiệu thể thao Trung Quốc hàng đầu Li-Ning. Sau đó, ông đã ký hợp đồng với Puma vào năm 2015.
- GlaxoSmithKline, thông qua đồ uống năng lượng Lucozade, đã tài trợ cho Powell kể từ khi ông lần đầu phá kỷ lục thế giới 100 mét vào năm 2005. Họ đã vinh danh những thành tựu của ông tại Bắc Kinh trong một buổi lễ nhỏ vào tháng 10 năm 2008.
- Vào tháng 1 năm 2006, Powell đã ký hợp đồng làm người phát ngôn thương hiệu toàn cầu cho Nutrilite. Các sản phẩm của Nutrilite được bán thông qua tập đoàn Amway. Vào ngày 14 tháng 1 năm 2009, Team Nutrilite của Amway đã chấm dứt thỏa thuận tài trợ với Powell.
7. Đánh giá và Tầm ảnh hưởng
Asafa Powell được đánh giá là một trong những vận động viên chạy nước rút tài năng nhất trong lịch sử, nhưng sự nghiệp của ông cũng gắn liền với những tranh cãi và áp lực tâm lý.
Ông thường được gọi là "Vua không ngai" (Uncrowned KingEnglish) do khả năng thống trị các giải Grand Prix và phá kỷ lục thế giới liên tục, nhưng lại gặp khó khăn trong việc giành huy chương vàng cá nhân tại các giải đấu lớn như Giải Vô địch Thế giới Điền kinh và Thế vận hội. Nhiều người cho rằng ông thiếu sức mạnh tinh thần cần thiết để tỏa sáng ở những sân khấu lớn nhất. Điều này thể hiện rõ qua việc ông đã chạy nhiều lần dưới 9.8 giây nhưng thành tích tốt nhất ở chung kết các giải lớn trước năm 2009 chỉ là 9.94 giây.
Tuy nhiên, Powell cũng được biết đến với biệt danh "Mr. Relay" (Mr. RelayEnglish) nhờ những màn trình diễn xuất sắc ở nội dung tiếp sức. Ông luôn là một thành viên quan trọng trong đội tiếp sức 4 × 100 mét của Jamaica, góp phần giành nhiều huy chương và thiết lập kỷ lục thế giới. Khả năng chạy chặng cuối với tốc độ đáng kinh ngạc, như 8.70 giây tại Olympic Bắc Kinh 2008 (thời gian chạy cuối nhanh nhất lịch sử được tính giờ điện tử), đã củng cố danh tiếng của ông trong vai trò này.
Ludlow Watts, quản lý đội điền kinh Jamaica, đã ca ngợi Powell vì đã "thực sự bắt đầu sự thay đổi lớn trong chạy nước rút của Jamaica", cho thấy tầm ảnh hưởng của ông đối với sự phát triển của điền kinh nước nhà. Mặc dù có những thất vọng ở các giải đấu lớn, Powell vẫn là một biểu tượng về tốc độ và sức mạnh, truyền cảm hứng cho nhiều thế hệ vận động viên trẻ.
8. Tranh cãi và Sự cố Doping
Sự nghiệp của Asafa Powell không tránh khỏi những tranh cãi, đặc biệt là liên quan đến vụ việc doping vào năm 2013.
Vào ngày 14 tháng 7 năm 2013, Powell thông báo rằng ông đã dương tính với chất cấm oxilofrine trong một cuộc kiểm tra được thực hiện vào tháng 6 năm đó tại Giải Vô địch Quốc gia Jamaica. Ngay lập tức, ông rút lui khỏi Giải Vô địch Thế giới Điền kinh 2013. Powell và đồng đội Sherone Simpson, người cũng dương tính với cùng chất, đều khẳng định rằng họ không cố ý sử dụng bất kỳ chất cấm nào. Họ cho biết đã sử dụng một loại thực phẩm bổ sung có tên Epiphany D1 do Dynamic Life Nutrition (DLN) sản xuất, mà không hề biết rằng nó chứa oxilofrine. Sau đó, một cuộc điều tra đã tiết lộ rằng nhà sản xuất đã thay thế Acacia bằng oxilofrine mà không công bố thông tin này trên nhãn sản phẩm.
Để làm rõ tên tuổi của mình, Powell và Simpson đã kiện công ty DLN. Vào tháng 9 năm 2015, cả hai đã đạt được một thỏa thuận ngoài tòa án với một số tiền không được tiết lộ. Sau thỏa thuận, Simpson tuyên bố: "Cả Asafa và tôi đều vui mừng vì chúng tôi đã có thể giải quyết vấn đề này ngoài tòa án."
Vào tháng 4 năm 2014, Ủy ban Chống Doping Jamaica (JADCO) đã đình chỉ Powell thi đấu 18 tháng vì vi phạm quy định doping, với án phạt dự kiến kết thúc vào tháng 12 cùng năm. Tuy nhiên, Powell và Simpson đã kháng cáo quyết định này lên Tòa án Trọng tài Thể thao (CAS). Vào ngày 14 tháng 7 năm 2014, CAS đã chấp nhận một phần lập luận của họ, cho rằng vi phạm là nhỏ và do sự nhiễm bẩn của chất bổ sung Epiphany D1. Kết quả là, án đình chỉ của cả hai vận động viên đã được giảm xuống còn 6 tháng, tương đương với thời gian họ đã bị cấm thi đấu, cho phép họ trở lại thi đấu ngay lập tức.
Ngoài ra, vào năm 2017, huy chương vàng Olympic ở nội dung tiếp sức 4 × 100 mét mà Powell cùng đội Jamaica giành được tại Thế vận hội Mùa hè 2008 đã bị Ủy ban Olympic Quốc tế (IOC) tước bỏ. Quyết định này được đưa ra sau khi cuộc kiểm tra lại mẫu thử của đồng đội Nesta Carter phát hiện sự hiện diện của chất cấm methylhexaneamine. Điều này khiến huy chương vàng Olympic năm 2016 của Powell trở thành huy chương vàng Olympic duy nhất trong sự nghiệp của ông.