1. Thời thơ ấu và giáo dục
1.1. Sinh ra và bối cảnh
Svetozar Marović sinh ngày 31 tháng 3 năm 1955 tại Kotor, Montenegro, là con của Jovo Marović và Ivana Marović (nhũ danh Pavić). Cha ông là người gốc vùng Grbalj. Mặc dù sinh ra ở Kotor do đây là thành phố gần nhất có phòng khám sản ở bờ biển Montenegro, ông lại coi Budva là quê hương của mình. Ông lớn lên tại Budva, và khi sự nghiệp chính trị của ông phát triển, gia đình ông trở thành một trong những gia đình giàu có nhất ở Budva.
1.2. Giáo dục
Marović hoàn thành chương trình tiểu học và trung học tại quê nhà Budva, sau đó theo học và tốt nghiệp khoa Luật tại Đại học Veljko Vlahović ở Titograd (nay là Podgorica).
2. Sự nghiệp chính trị ban đầu
2.1. Chính trị địa phương và các tổ chức thanh niên
Svetozar Marović bắt đầu sự nghiệp của mình với tư cách là một trợ lý pháp lý trong nghị viện địa phương của Budva. Ông từng giữ chức chủ tịch Liên đoàn Thanh niên Xã hội chủ nghĩa Budva, và nhanh chóng trở thành chủ tịch Liên đoàn Thanh niên Xã hội chủ nghĩa Montenegro. Trong thời gian này, ông đã gây tranh cãi khi tổ chức một cuộc họp ngoài trời của đoàn chủ tịch, nơi ông công khai chống lại "phe bảo thủ" trong đảng, cũng như xuất bản một cuốn sách nhỏ có tựa đề "Ngăn chặn gian lận bầu cử" vào năm 1984. Sau đó, ông bị cách chức ở Titograd và trở về Budva, nơi ông trở thành Quản trị viên Doanh thu Công cộng, trước khi trở thành chủ tịch chính quyền địa phương. Trong nhiệm kỳ này, ông đã tiến hành cải tạo Budva sau trận động đất Montenegro 1979, đồng thời khởi xướng dự án "Thành phố Sân khấu Budva" (Budva Grad teatarSerbian) vào năm 1987 cùng với đạo diễn sân khấu Ljubiša Ristić.
2.2. Vai trò trong cuộc cách mạng chống quan liêu
Vào tháng 1 năm 1989, Marović cùng với các cộng sự của mình là Momir Bulatović và Milo Đukanović, đã giành quyền kiểm soát Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Montenegro trong một cuộc đảo chính hành chính nội bộ Liên đoàn Cộng sản Montenegro. Với sự ủng hộ của lãnh đạo Cộng sản Serbia, Slobodan Milošević, sự kiện này được biết đến với tên gọi "Cách mạng chống quan liêu". Marović tham gia vào cuộc cách mạng này sau khi đã từ chức chủ tịch chính quyền địa phương ở Budva.
3. Sự trỗi dậy chính trị và lãnh đạo đảng
3.1. Lãnh đạo Đảng Dân chủ Xã hội (DPS)
Sau cuộc bầu cử quốc hội đa đảng đầu tiên vào năm 1990, khi Liên đoàn Cộng sản Montenegro (SKCG) giành đa số, Svetozar Marović trở thành thành viên của quốc hội Montenegro. Vài tháng sau chiến thắng bầu cử, SKCG được đổi tên thành Đảng Dân chủ Xã hội Montenegro (DPS). Marović được bầu vào Ban Chấp hành Trung ương Liên đoàn Cộng sản Montenegro vào năm 1989 và trở thành Tổng thư ký đảng sau khi đổi tên thành DPS vào tháng 6 năm 1991. Ông hiện là phó chủ tịch của đảng cầm quyền này. Cùng với Đukanović và Bulatović, Marović từng là người ủng hộ trung thành của Slobodan Milošević trong mọi chính sách của ông. Tuy nhiên, vào năm 1997, ông đã theo Milo Đukanović khi Đukanović tách khỏi ảnh hưởng của Milošević, đánh dấu một sự thay đổi quan trọng trong liên minh chính trị của ông.
3.2. Sự nghiệp nghị viện
Marović đã có một sự nghiệp nghị viện nổi bật. Ông từng giữ chức Chủ tịch Quốc hội Montenegro trong ba nhiệm kỳ, từ năm 1995 đến năm 2001. Trong thời gian này, ông cũng là thành viên của Hạ viện Quốc hội Liên bang Cộng hòa Liên bang Nam Tư. Ngoài ra, Marović cũng từng tranh cử tổng thống. Vào tháng 6 năm 1992, ông ra tranh cử tổng thống Cộng hòa Liên bang Nam Tư nhưng không thành công. Năm 1997, ông được Đảng Dân chủ Xã hội Montenegro đề cử làm tổng thống Montenegro, nhưng đã thất bại trước Đukanović.
4. Các cáo buộc tham nhũng
4.1. Lời buộc tội của Momir Bulatović
Năm 2001, cựu Tổng thống Montenegro Momir Bulatović đã xuất bản cuốn hồi ký gây chấn động mang tên Pravila ćutanja (Quy tắc giữ im lặng). Trong cuốn sách này, ông Bulatović đã cáo buộc Svetozar Marović, cùng nhiều người khác, đã nhận những khoản bồi thường tài chính lớn để làm ngơ trước tình trạng buôn lậu dầu mỏ và thuốc lá tràn lan ở Montenegro trong những năm 1990. Marović và Bulatović từng là đồng nghiệp trong đảng và có mối quan hệ thân thiết, thậm chí còn là cha đỡ đầu cho con cái của nhau. Mặc dù sống gần nhau và có nhiều mối liên hệ cá nhân, chính trị, nhưng hai người đã không nói chuyện với nhau trong gần một thập kỷ. Trong cuốn sách, Bulatović kể lại một cuộc trò chuyện riêng tư vào những năm 1990, khi ông đối chất Marović về vấn đề tham nhũng. Ông Bulatović trích lời Marović trả lời: "Anh thấy đó, Momir, anh là Tổng thống đầu tiên của Montenegro, đó là di sản anh để lại cho con cái anh. Còn tôi, tôi muốn để lại cho con cái mình một thứ gì đó cụ thể hơn." Marović không bao giờ trực tiếp phản hồi những cáo buộc này, ông chỉ nói rằng mình chưa đọc cuốn sách và thêm rằng ông đã được dạy "quy tắc giữ im lặng về những điều không đúng sự thật và vu khống."
5. Nhiệm kỳ Tổng thống Serbia và Montenegro (2003-2006)
Nhiệm kỳ tổng thống của Svetozar Marović từ năm 2003 đến 2006 là một giai đoạn đầy thách thức, khi ông phải điều hành một liên minh nhà nước lỏng lẻo đang trên đà tan rã. Ông đã thực hiện các hành động ngoại giao quan trọng như xin lỗi công khai các nạn nhân chiến tranh, nhưng cũng vướng vào các vụ bê bối tham nhũng và quản lý yếu kém, đồng thời ủng hộ mạnh mẽ nền độc lập của Montenegro.
5.1. Vai trò và thách thức với tư cách là nguyên thủ quốc gia
Với tư cách là Tổng thống của liên minh nhà nước lỏng lẻo Serbia và Montenegro, vị trí của Svetozar Marović vô cùng phức tạp và khó xử. Đảng của ông, Đảng Dân chủ Xã hội Montenegro (DPS), là lực lượng dẫn đầu phong trào ly khai Montenegro, và chủ tịch đảng của ông, Milo Đukanović, là một nhà dân tộc chủ nghĩa Montenegro nổi bật. Điều này khiến Marović gặp khó khăn trong việc dung hòa quan điểm của chính quyền mình với nhiệm vụ của một tổng thống liên bang. Nhiệm kỳ của ông bắt đầu vào ngày 7 tháng 3 năm 2003 và kéo dài đến ngày 3 tháng 6 năm 2006. Trong thời gian này, ông đã nỗ lực hòa giải với công dân Croatia và Bosnia, nhưng cũng vướng vào một vụ bê bối thiết bị quân sự lớn bùng nổ vào tháng 9 năm 2005.

5.2. Lời xin lỗi ngoại giao và hòa giải
Vào ngày 10 tháng 9 năm 2003, trong chuyến thăm cấp nhà nước của Tổng thống Croatia Stjepan Mesić tới Belgrade, Marović đã công khai xin lỗi về "tất cả những điều xấu xa mà bất kỳ công dân nào của Montenegro và Serbia đã gây ra cho bất kỳ ai ở Croatia". Đáp lại, Mesić cũng đưa ra lời xin lỗi tương tự tới "bất kỳ ai mà công dân Croatia đã gây ra đau khổ hoặc thiệt hại, vào bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu". Hành động này của Marović đặc biệt có ý nghĩa vì nó trái ngược hoàn toàn với quan điểm của ông từ đầu những năm 1990, khi ông là tác giả của cụm từ khét tiếng "chiến tranh vì hòa bình", dùng để mô tả và biện minh cho cuộc tấn công của quân dự bị Montenegro vào Dubrovnik và Konavle năm 1991.
Vào ngày 13 tháng 11 năm 2003, ông đã đến thăm Sarajevo và đưa ra một lời xin lỗi khác, lần này là gửi tới công dân Bosnia và Herzegovina thay mặt cho Serbia và Montenegro, vì "bất kỳ điều ác hay tai họa nào mà bất kỳ ai ở Bosnia và Herzegovina đã phải chịu đựng dưới bàn tay của bất kỳ ai từ Serbia và Montenegro". Tuy nhiên, không giống như Stjepan Mesić vài tháng trước đó, các thành viên của Đoàn Chủ tịch luân phiên ba người của Bosnia, những người tiếp đón Marović tại Sarajevo, đã không có bất kỳ động thái nào để đáp lại bằng một lời xin lỗi tương tự.
5.3. Vụ bê bối thiết bị quân sự
Vào ngày 1 tháng 9 năm 2005, Bộ trưởng Tài chính Serbia Mlađan Dinkić đã tổ chức một cuộc họp báo để công khai một hợp đồng quân sự do Svetozar Marović ký. Đây là một thỏa thuận kéo dài 5 năm giữa Hội đồng Bộ trưởng Serbia và Montenegro với Công ty Mile Dragić của Zrenjanin, quy định các điều khoản cung cấp thiết bị cho Quân đội Serbia và Montenegro (VSCG) trong giai đoạn từ năm 2006 đến 2011. Dinkić tiết lộ: "Trong số những thứ khác, 69.000 mũ bảo hiểm đã được đặt hàng, cũng như hơn 60.000 bộ áo giáp cho một quân đội chỉ có 28.000 người!? Ngoài ra còn có 500 áo khoác phi công chiến đấu cho một phi đội chỉ vỏn vẹn 30 máy bay!".
Mặc dù phần lớn trách nhiệm được đổ lỗi cho Bộ trưởng Quốc phòng Prvoslav Davinić, Marović vẫn bị chỉ trích vì đã ký và do đó hợp pháp hóa một hợp đồng rõ ràng là bị thổi phồng, mà cuối cùng sẽ tiêu tốn của người đóng thuế Serbia 296.00 M EUR. Sau khi ủy ban ngân sách xác nhận các cáo buộc của Dinkić, ông này tiếp tục vào ngày 15 tháng 9 năm 2005, nói rằng "rõ ràng Marović và Davinić hoàn toàn biết về mọi thứ đã diễn ra" và cũng liên quan đến một số quan chức khác của Bộ Quốc phòng và quân đội.
Davinić cuối cùng đã từ chức, hợp đồng gây thiệt hại bị hủy bỏ, nhưng Marović đã phản công bằng một tuyên bố bằng văn bản, cáo buộc Dinkić "vu khống và phá hoại các thể chế của liên minh nhà nước". Tuyên bố tiếp tục: "Với tư cách là tổng thống của liên minh nhà nước, tôi chịu trách nhiệm về mọi thứ. Họ không nên đổ lỗi cho bất cứ ai, họ không nên kiện bất cứ ai, và họ không nên phán xét bất cứ ai - trừ tôi. Vì vậy, họ nên nộp tất cả những gì họ có chống lại tôi. Nhưng không phải cho các điều tra viên của đảng họ, cũng không phải cho các tòa án trong nước mà họ đang gây áp lực bằng sự nghiệp bộ trưởng tạm thời của họ. Hãy để họ nộp tất cả những gì họ có và hơn thế nữa cho các điều tra viên và tòa án châu Âu và thế giới tốt nhất, giàu kinh nghiệm nhất, có thẩm quyền nhất, được trả lương cao nhất và được kính trọng nhất và họ sẽ nhận được câu trả lời - rằng Svetozar Marović là một người trong sạch và trung thực."
Trong vài ngày tiếp theo, các thành viên nội các của Marović, các quan chức chế độ Montenegro, cũng như chính Thủ tướng Milo Đukanović đều đe dọa sẽ rút toàn bộ nhân viên Montenegro khỏi Belgrade. Khi tình hình lắng xuống, Dinkić thông báo rằng "thanh tra ngân sách đã gặp nhiều trở ngại trong Bộ Quốc phòng trong quá trình điều tra" nhưng chính phủ quyết tâm "kết thúc vấn đề và đưa ra xét xử những người chịu trách nhiệm". Dinkić không nói rõ liệu những người đó có bao gồm Davinić và Marović hay không, nhưng đồng ý rằng "văn phòng công tố phải tiến hành điều tra cao nhất trong chuỗi chỉ huy nếu cần thiết".
5.4. Lập trường về độc lập của Montenegro
Đảng chính trị của Marović, Đảng Dân chủ Xã hội Montenegro (DPS), ủng hộ hoàn toàn nền độc lập cho Montenegro. Bản thân Marović đã vận động cho một phiếu "có" trong Trưng cầu dân ý độc lập Montenegro 2006. Điều này đặt ông vào một vị trí độc đáo khi ông là người đứng đầu một nhà nước nhưng lại ủng hộ việc giải thể chính nhà nước đó. Sau khi cuộc trưng cầu ý dân được thông qua, Marović tuyên bố rằng vào ngày 1 tháng 6 năm 2006, ông sẽ "tổ chức phiên họp cuối cùng của Hội đồng Bộ trưởng và từ chức... khỏi chức vụ tổng thống liên minh nhà nước."
6. Sau nhiệm kỳ tổng thống và các hoạt động chính trị sau này
Sau khi kết thúc nhiệm kỳ tổng thống, Svetozar Marović vẫn tiếp tục hoạt động chính trị trong Đảng Dân chủ Xã hội (DPS) và đóng vai trò quan trọng trong việc định hình hiến pháp mới của Montenegro.
6.1. Vai trò tiếp tục trong DPS
Năm 2007, Svetozar Marović tái đắc cử phó chủ tịch Đảng Dân chủ Xã hội Montenegro với một chương trình nghị sự mới. Trong các cuộc xung đột giữa Giáo hội Chính thống Serbia và Giáo hội Chính thống Montenegro không theo giáo luật, Marović đã bày tỏ sự ủng hộ đối với Giáo hội Chính thống Serbia, coi đây là giáo hội được công nhận.
6.2. Tham gia đàm phán hiến pháp
Vào tháng 10 năm 2007, ông đã dẫn đầu nhóm đàm phán của liên minh Đảng Dân chủ Xã hội Montenegro (DPS)-Đảng Dân chủ Xã hội Montenegro (SDP) để đạt được sự đồng thuận về Hiến pháp Montenegro mới. Thỏa thuận đạt được quy định rằng ngôn ngữ chính thức sẽ là tiếng Montenegro, sử dụng cả chữ Latinh và chữ Kiril; các ngôn ngữ tiếng Serbia, tiếng Bosnia, tiếng Albania và tiếng Croatia cũng được công nhận. Montenegro sẽ là nhà nước của người Montenegro (dân tộc), trong khi người Serbia, người Bosnia, người Albania và người Croatia cũng sẽ được đề cập trong Hiến pháp. Giáo hội sẽ tách biệt khỏi nhà nước, không bên nào được đề cập. Công dân Montenegro sẽ không được phép có hai quốc tịch, tuy nhiên những người đã có nhiều quốc tịch trước khi Tuyên bố Độc lập được thông qua sẽ được giữ lại, điều này trên thực tế khiến người Montenegro ở Serbia không thể có hai quốc tịch.
7. Các cáo buộc tham nhũng, bắt giữ và lưu vong
Giai đoạn sau nhiệm kỳ tổng thống của Svetozar Marović bị chi phối bởi các cáo buộc tham nhũng nghiêm trọng, dẫn đến việc ông bị bắt giữ, nhận tội, và cuối cùng là bỏ trốn sang Serbia, gây ra một cuộc tranh chấp dẫn độ kéo dài và những lời chỉ trích công khai nhằm vào các cựu đồng minh chính trị của ông.
7.1. Bắt giữ và thủ tục pháp lý
Vào ngày 15 tháng 12 năm 2015, Svetozar Marović, khi đó là Phó Chủ tịch Đảng Dân chủ Xã hội cầm quyền, đã bị bắt giữ tại Montenegro với các cáo buộc tham nhũng liên quan đến một vụ án tham nhũng kéo dài ở quê nhà Budva của ông. Văn phòng công tố Montenegro đã gọi ông là "người đứng đầu nhóm tội phạm Budva", một cáo buộc mà sau đó ông đã thừa nhận trước tòa. Vào ngày 18 tháng 8 năm 2017, tài sản của gia đình ông đã bị phong tỏa.
7.2. Bỏ trốn sang Serbia và tranh chấp dẫn độ
Ngay trước khi bị kết tội vào năm 2017, Svetozar Marović đã bỏ trốn sang nước láng giềng Serbia để tránh các thủ tục tố tụng của Montenegro, với lý do cần điều trị tâm thần ở Belgrade. Ông hiện đang cư trú tại Serbia, và Montenegro đã nhiều lần yêu cầu Serbia dẫn độ ông về nước để đối mặt với công lý, nhưng cuộc tranh chấp dẫn độ này vẫn kéo dài.
7.3. Chỉ trích công khai đối với lãnh đạo đảng cũ
Vào tháng 8 năm 2020, Marović lần đầu tiên lên tiếng trước truyền thông sau khi bỏ trốn sang Belgrade. Ông công khai chỉ trích ban lãnh đạo của đảng mà ông từng thành lập về các vấn đề tham nhũng, gia đình trị, chuyên quyền và độc đoán. Đặc biệt, ông cáo buộc Tổng thống Milo Đukanović đã dàn dựng quá trình tham nhũng chống lại ông và các thành viên trong gia đình ông. Marović cũng bày tỏ sự ủng hộ đối với Giám mục Amfilohije Radović và các cuộc biểu tình của giáo sĩ diễn ra ở Montenegro vào năm 2019-2020. Ông còn công khai ủng hộ các đảng đối lập trong Tổng tuyển cử Montenegro 2020, cuộc bầu cử mà các đảng đối lập đã giành chiến thắng.
8. Trừng phạt và công nhận quốc tế
8.1. Chỉ định của Bộ Tài chính Hoa Kỳ
Vào tháng 4 năm 2022, Svetozar Marović đã bị Bộ Tài chính Hoa Kỳ đưa vào Danh sách Công dân Đặc biệt Bị Chỉ định (Specially Designated Nationals List) của những cá nhân phải đối mặt với các lệnh trừng phạt liên quan đến khu vực Balkan. Việc bị đưa vào danh sách này đồng nghĩa với việc tài sản của ông tại Hoa Kỳ sẽ bị phong tỏa và công dân Hoa Kỳ bị cấm giao dịch với ông, nhấn mạnh mức độ nghiêm trọng của các cáo buộc tham nhũng và hành vi trốn tránh pháp luật của ông.
9. Đời sống cá nhân
9.1. Gia đình và các mối quan hệ
Svetozar Marović đã kết hôn với Đina Prelević. Họ có hai người con đã trưởng thành, gồm con trai Milos và con gái Milena. Milos, con trai của Marović, là một cầu thủ bóng chuyền chuyên nghiệp cho câu lạc bộ Budvanska Rivijera. Anh này từng xuất hiện trên các bản tin vì liên quan đến một vụ ẩu đả bùng phát trong lễ mừng Năm mới 2006 tại hộp đêm Trocadero ở Budva, khi ca sĩ nổi tiếng người Croatia, Severina Vučković, đang biểu diễn.
10. Di sản và đánh giá
10.1. Tác động lịch sử và chính trị
Di sản của Svetozar Marović là một vấn đề phức tạp và gây tranh cãi. Ông đóng vai trò quan trọng trong quá trình chuyển đổi chính trị của Montenegro từ chế độ cộng sản sang hệ thống đa đảng và cuối cùng là giành độc lập. Với tư cách là nguyên thủ quốc gia cuối cùng của Serbia và Montenegro, ông đã điều hướng một giai đoạn thay đổi chính trị dữ dội và thực hiện các cử chỉ ngoại giao nhằm hòa giải với Croatia và Bosnia. Tuy nhiên, sự nghiệp của ông bị lu mờ nặng nề bởi các cáo buộc tham nhũng nghiêm trọng, mà ông đã thừa nhận, và việc ông sau đó bỏ trốn để tránh bị xét xử. Các hành động của ông, đặc biệt là vụ bê bối thiết bị quân sự và vụ án "nhóm tội phạm Budva", đã ảnh hưởng sâu sắc đến niềm tin của công chúng vào quản trị và làm nổi bật tình trạng tham nhũng có hệ thống trong giới tinh hoa chính trị Montenegro. Những lời chỉ trích công khai sau này của ông nhằm vào cựu lãnh đạo đảng, Milo Đukanović, từ nơi lưu vong, càng phơi bày những xung đột nội bộ và cuộc đấu tranh quyền lực trong giới cầm quyền. Cuối cùng, di sản của Marović được nhìn nhận một cách phê phán, đại diện cho cả một nhân vật chủ chốt trong quá trình xây dựng nhà nước Montenegro và một biểu tượng cho những thách thức liên quan đến trách nhiệm giải trình và pháp quyền trong kỷ nguyên hậu Nam Tư.