1. Sự nghiệp cầu thủ
Sự nghiệp cầu thủ của Chris Woods bắt đầu từ khi còn là thiếu niên, trải qua nhiều câu lạc bộ ở Anh, Scotland và Hoa Kỳ, với những thành công đáng kể ở cấp độ câu lạc bộ và quốc tế.
1.1. Sự nghiệp câu lạc bộ ban đầu
Chris Woods khởi đầu sự nghiệp tại các câu lạc bộ Anh, tạo dựng tên tuổi cho mình trước khi chuyển đến những đội bóng lớn hơn.
Woods gia nhập Nottingham Forest với tư cách là một học viên vào năm 1976, khi mới 17 tuổi. Ban đầu, ông là dự bị cho John Middleton, sau đó là Peter Shilton. Do Shilton không thể thi đấu tại Cúp Liên đoàn bóng đá Anh 1977-78 vì đã tham gia giải đấu này với Stoke City, Woods đã ra sân trong mọi trận đấu, giúp Forest lọt vào trận chung kết, nơi họ đánh bại Liverpool trong trận đá lại. Trong quá trình đó, Woods đã giữ sạch lưới hai trận. Đây là những lần ra sân duy nhất của Woods cho đội một Nottingham Forest, khi câu lạc bộ sau đó đã giành Football League, lại vô địch Cúp Liên đoàn, và Cúp C1 châu Âu.
Tháng 7 năm 1979, Queens Park Rangers đã trả 250.00 K GBP để chiêu mộ Woods, khi đó 19 tuổi. Với tư cách là thủ môn số một tại QPR, Woods đã có trận ra mắt Football League và ra sân 63 trận ở giải đấu này trong hai mùa giải tiếp theo.
Tháng 3 năm 1981, Norwich City ký hợp đồng với Woods với giá 225.00 K GBP. Năm 1985, Woods giành chức vô địch Cúp Liên đoàn thứ hai trong sự nghiệp, đánh bại Sunderland 1-0 tại Sân vận động Wembley. Tuy nhiên, Norwich đã xuống hạng vào cuối mùa giải đó. Huấn luyện viên đội tuyển Anh, Bobby Robson, đã đưa Woods tham gia chuyến du đấu sau mùa giải ở Hoa Kỳ. Một năm sau, Woods đã giành huy chương vô địch giải hạng Hai. Năm 2002, ông được bầu chọn vào Đại sảnh Danh vọng của câu lạc bộ.
1.2. Giai đoạn đỉnh cao tại câu lạc bộ
Giai đoạn này chứng kiến Chris Woods đạt được những thành công lớn nhất trong sự nghiệp câu lạc bộ, đặc biệt tại Rangers và Sheffield Wednesday.
q=Ibrox Stadium|position=right
Vào mùa hè năm 1986, huấn luyện viên Graeme Souness đã ký hợp đồng với Woods cho Rangers với giá 600.00 K GBP. Ông là một phần trong làn sóng tài năng người Anh được Souness đưa về, bao gồm cả Terry Butcher và Graham Roberts. Woods đã giành chức vô địch Giải Ngoại hạng Scotland và Cúp Liên đoàn Scotland ngay trong mùa giải đầu tiên. Từ tháng 11 năm 1986 đến tháng 1 năm 1987, ông đã lập kỷ lục Anh khi thi đấu 1196 phút liên tiếp mà không để thủng lưới bàn nào. Chuỗi kỷ lục này kết thúc tại Ibrox vào ngày 31 tháng 1 năm 1987, khi Adrian Sprott ghi bàn thắng duy nhất cho Hamilton Academical ở phút thứ 70 trong một trận đấu tại Cúp Scotland. Woods giành thêm một huy chương vô địch Cúp Liên đoàn Scotland cùng Rangers vào mùa giải 1987-88, mặc dù đối thủ Celtic đã giành cú đúp giải vô địch và Cúp Scotland. Rangers giành lại chức vô địch giải đấu vào năm 1989. Woods đã bỏ lỡ nửa mùa giải vì một bệnh nhiễm trùng ảnh hưởng đến khả năng giữ thăng bằng và thị lực của ông. Woods giành thêm các chức vô địch Giải bóng đá Scotland vào các mùa giải 1989-90 và 1990-91. Vào mùa giải 1991, tân huấn luyện viên của Rangers, Walter Smith, đã thay thế Woods bằng tuyển thủ Scotland Andy Goram. Việc ký hợp đồng này một phần là do UEFA đã đưa ra quy định giới hạn cầu thủ nước ngoài, có nghĩa là Rangers chỉ có thể sử dụng ba cầu thủ không phải người Scotland trong các trận đấu ở châu Âu.
Tháng 8 năm 1991, Woods ký hợp đồng với Trevor Francis tại Sheffield Wednesday với giá 1.20 M GBP. Sheffield Wednesday vừa giành Cúp Liên đoàn và được thăng hạng lên giải đấu cao nhất nước Anh. Sheffield Wednesday đã thua Arsenal 2-1 trong trận chung kết Cúp Liên đoàn năm 1993. Vài tuần sau, Woods lại thua trong trận Chung kết Cúp FA 1993. Sheffield Wednesday một lần nữa đối đầu với Arsenal, ban đầu hòa 1-1. Bàn thắng bằng đầu của Andy Linighan của Arsenal đã giúp họ thắng 2-1 ở những giây cuối cùng của hiệp phụ. Trớ trêu thay, cả Linighan và Woods đều là những cựu cầu thủ của Norwich. Thất bại trong cả hai trận chung kết đã khiến Sheffield Wednesday mất suất tham dự cúp châu Âu mùa giải 1993-94. Đến mùa giải 1995-96, Woods không còn được ưu ái tại Sheffield Wednesday, khi Kevin Pressman trở thành thủ môn số một. Woods có một thời gian ngắn được cho mượn tại Reading.
1.3. Giai đoạn cuối sự nghiệp cầu thủ và giải nghệ
Vào cuối sự nghiệp, Chris Woods đã chuyển đến các câu lạc bộ khác nhau, trong đó có một khoảng thời gian ở Hoa Kỳ, trước khi chính thức giải nghệ.
Năm 1996, ông gia nhập Colorado Rapids ở Hoa Kỳ. Tháng 10 năm 1996, Graeme Souness, lúc đó là huấn luyện viên tại Southampton, đã đàm phán hợp đồng cho mượn Woods từ Colorado Rapids để dự phòng cho Dave Beasant, với ý định chuyển nhượng vĩnh viễn. Lần ra sân thứ hai của ông ở giải đấu là trong trận thua 1-7 trước Everton, và trong lần ra sân thứ tư, ông bị gãy chân tại Blackburn Rovers, sau đó ông trở về Hoa Kỳ để hồi phục.
Sau đó, ông trở lại Anh để thi đấu cho Sunderland và Burnley. Chris Woods chính thức giải nghệ khỏi sự nghiệp cầu thủ vào năm 1998.
2. Sự nghiệp quốc tế
Trong đội tuyển bóng đá quốc gia Anh, Woods một lần nữa là người dự bị cho Shilton. Sự nghiệp quốc tế của ông trải qua nhiều thăng trầm, từ vai trò dự bị cho đến khi trở thành lựa chọn số một.
2.1. Vai trò dự bị cho Peter Shilton
Woods ra mắt đội tuyển Anh trong trận giao hữu với Hoa Kỳ tại Los Angeles vào ngày 16 tháng 6 năm 1985, khi đang là cầu thủ của Norwich City. Sau đó, ông hiếm khi vắng mặt trong đội hình tuyển Anh trong 5 năm tiếp theo.
Woods đã tham dự World Cup 1986 ở México nhưng không ra sân. Đội tuyển Anh bị loại ở tứ kết. Khi thi đấu cho Rangers, Woods có lần ra sân thứ hai trong trận đấu thứ năm của mình, đó là chiến thắng 2-0 tại Wembley trước Nam Tư, giúp Anh tiến gần hơn đến vòng loại Euro 1988. Woods vào sân thay cho Shilton hai lần vào năm 1987 và đá chính hai trận: một trận vòng loại Euro 1988 gặp Thổ Nhĩ Kỳ và một trận hòa không bàn thắng với Scotland tại Hampden Park trong Rous Cup. Hai trận đấu đá chính nữa diễn ra trong mùa giải tiếp theo trước Giải vô địch châu Âu ở Đức.
q=Hampden Park|position=right
Anh thua hai trận mở màn vòng bảng tại Euro 1988, và do đó, huấn luyện viên Robson đã cho Shilton nghỉ ngơi trong trận đấu cuối cùng của vòng bảng với Liên Xô, trận đấu đã trở nên vô nghĩa. Vì vậy, Woods đã ra sân trong trận đấu đầu tiên của mình tại một giải đấu lớn, trận đấu thứ 13 của ông, để thủng lưới ba bàn trong trận thua 1-3.
Khi đó, một thủ môn khác đã nổi lên như một người kế nhiệm tiềm năng cho Shilton đã già, đó là David Seaman của QPR, người đã có lần khoác áo đội tuyển đầu tiên trong trận hòa với Ả Rập Xê Út ở Riyadh. Tuy nhiên, Woods vẫn được Robson coi là người dự bị chính cho Shilton, người đã có 100 lần khoác áo đội tuyển và sắp phá kỷ lục 108 lần của Bobby Moore. Ngoài ra, Dave Beasant cũng xuất hiện, người đã có hai lần khoác áo đội tuyển với tư cách dự bị khi Robson thử nghiệm các thủ môn khác, nhưng Woods vẫn là lựa chọn số một của Robson nếu Shilton không thể thi đấu. Trong lúc đó, Anh đã giành quyền tham dự World Cup 1990 tại Ý. Robson đã chọn Woods và Seaman làm dự bị cho Shilton trong đội hình ban đầu, nhưng vài ngày trước giải đấu, một chấn thương tay đã buộc Bobby Robson phải loại Seaman và thay thế bằng Beasant. Anh tiến vào bán kết, nơi họ thua trên loạt sút luân lưu trước Tây Đức. Woods không ra sân trong World Cup. Robson đã chọn giữ Shilton trong đội hình cho trận đấu quốc tế thứ 125 và cuối cùng của ông cho Anh trong trận tranh hạng ba với Ý sau thất bại ở bán kết.
2.2. Trở thành thủ môn số một
Sau World Cup 1990, Chris Woods cuối cùng đã có cơ hội trở thành thủ môn số một của đội tuyển Anh và tham dự một giải đấu lớn ở vị trí này.
Graham Taylor đã thay thế Bobby Robson sau giải đấu và ngay lập tức đưa Woods lên làm thủ môn số một. Đến mùa hè năm 1991, Woods đã có 24 lần khoác áo đội tuyển khi Anh có những bước tiến vững chắc trong vòng loại Euro 1992, bất bại trong 6 trận với 3 trận giữ sạch lưới và chỉ để thủng lưới 3 bàn.
Ông đã tham dự Giải vô địch bóng đá châu Âu 1992 với tư cách thủ môn số một của Anh và giữ sạch lưới trong hai trận đấu đầu tiên với Đan Mạch và Pháp. Anh không ghi được bàn thắng nào trong cả hai trận, vì vậy chiến thắng là rất quan trọng trước chủ nhà Thụy Điển trong trận đấu cuối cùng của vòng bảng. Tuy nhiên, Thụy Điển đã thắng 2-1, khiến Anh bị loại và Woods đã phải chịu thất vọng lớn trong giải đấu lớn đầu tiên (và cuối cùng) của ông với tư cách là thủ môn số một của Anh.
2.3. Kết thúc sự nghiệp quốc tế
Giai đoạn cuối sự nghiệp quốc tế của Woods chứng kiến những khó khăn của đội tuyển Anh trong vòng loại World Cup và cuối cùng là sự mất vị trí của ông.
Ông vẫn ở trong đội hình vào năm sau khi Anh gặp khó khăn trong chiến dịch vòng loại World Cup 1994. Woods đã để thủng lưới một bàn thắng quan trọng từ cú sút xa của Kjetil Rekdal trong trận hòa 1-1 trên sân nhà với Na Uy và một quả phạt đền ở phút 85 từ Peter van Vossen trong trận hòa 2-2 trên sân nhà với Hà Lan.
q=Oslo, Norway|position=left
Tháng 6 năm 1993, Anh thua một trận đấu quan trọng tại Oslo trước Na Uy. Sau đó, sau thất bại trước Hoa Kỳ ở Boston trong chuyến du đấu mùa hè năm 1993, Taylor đã loại Woods và, sau khi thử hai thủ môn khác, đã đưa Seaman vào đội hình chính. Sự nghiệp quốc tế 43 lần khoác áo của Woods kết thúc tại nơi nó bắt đầu, với một trận đấu chống lại Hoa Kỳ, mặc dù ông là cầu thủ dự bị không được sử dụng trong bốn trận đấu quốc tế tiếp theo.
3. Sự nghiệp huấn luyện
Sau khi giải nghệ khỏi sự nghiệp cầu thủ, Chris Woods đã chuyển sang vai trò huấn luyện viên thủ môn và có nhiều đóng góp cho cả cấp độ câu lạc bộ và đội tuyển quốc gia.
3.1. Huấn luyện viên thủ môn câu lạc bộ
Woods đảm nhận vị trí huấn luyện viên thủ môn dưới thời Walter Smith tại Everton vào năm 1998, nơi ông được giao nhiệm vụ phát triển các thủ môn của câu lạc bộ.
Tháng 7 năm 2013, Woods rời Everton để đảm nhận vị trí huấn luyện viên thủ môn tại Manchester United, theo chân huấn luyện viên trưởng David Moyes. Woods giữ vị trí của mình khi Moyes bị sa thải vào tháng 4 năm 2014, nhưng sau đó đã được thay thế bởi Frans Hoek khi người kế nhiệm vĩnh viễn của Moyes, Louis van Gaal, được bổ nhiệm.
Tháng 6 năm 2015, ông trở thành huấn luyện viên thủ môn tại West Ham United. Ông rời vai trò này vào tháng 5 năm 2018 sau khi huấn luyện viên mới, Manuel Pellegrini, được bổ nhiệm.
3.2. Huấn luyện viên thủ môn đội tuyển quốc gia
Song song với việc làm huấn luyện viên câu lạc bộ, vào năm 2011, Woods được tuyển dụng bởi đội tuyển quốc gia Hoa Kỳ, làm việc cùng thủ môn Everton, Tim Howard. Ông đảm nhận vị trí tương tự với đội tuyển quốc gia Scotland vào tháng 8 năm 2021.
4. Danh hiệu và thành tích
Chris Woods đã đạt được nhiều danh hiệu tập thể và thành tích cá nhân đáng kể trong suốt sự nghiệp cầu thủ của mình.
4.1. Danh hiệu cấp câu lạc bộ
- Nottingham Forest
- Cúp Liên đoàn bóng đá Anh: 1977-78
- Cúp C1 châu Âu: 1978-79
- Norwich City
- Cúp Liên đoàn bóng đá Anh: 1984-85
- Rangers
- Giải bóng đá Ngoại hạng Scotland: 1986-87, 1988-89, 1989-90, 1990-91
- Cúp Liên đoàn bóng đá Scotland: 1986-87, 1987-88, 1990-91
4.2. Thành tích cá nhân
- Đội hình tiêu biểu của PFA: Hạng Nhì 1985-86
- Cầu thủ xuất sắc nhất năm của Norwich City: 1983-84
- Thành viên Đại sảnh Danh vọng Norwich City: 2003