1. Thời niên thiếu và Giáo dục
Mackintosh sinh ra tại Enfield, Luân Đôn. Mẹ ông là Diana Gladys (nhũ danh Tonna), một thư ký sản xuất, và cha ông là Ian Robert Mackintosh, một thương gia gỗ kiêm nghệ sĩ kèn jazz. Cha ông là người Scotland, còn mẹ ông, người bản xứ Malta, có gốc Malta và Pháp. Mackintosh được giáo dục tại Prior Park College ở Bath.
Mackintosh lần đầu tiên biết mình muốn trở thành nhà sản xuất sân khấu sau khi dì đưa ông đi xem buổi diễn chiều của vở nhạc kịch Salad Days của Julian Slade khi ông mới tám tuổi. Trải nghiệm này đã gieo mầm cảm hứng sâu sắc, định hình con đường sự nghiệp sau này của ông trong ngành sân khấu.
2. Sự nghiệp Sân khấu
Cameron Mackintosh bắt đầu sự nghiệp sân khấu của mình từ rất sớm và nhanh chóng trở thành một trong những nhà sản xuất nhạc kịch thành công và có ảnh hưởng nhất thế giới, với khả năng biến các vở diễn thành thương hiệu toàn cầu và sinh lợi cao.
2.1. Khởi đầu sự nghiệp
Mackintosh bắt đầu sự nghiệp sân khấu vào cuối tuổi thiếu niên, làm nhân viên sân khấu tại Theatre Royal, Drury Lane, sau đó trở thành trợ lý quản lý sân khấu cho một số đoàn lưu diễn. Năm 1967, ông cùng Robin Alexander đồng sản xuất năm vở kịch tại Kenton Theatre, Henley-on-Thames. Ông bắt đầu tự sản xuất các chuyến lưu diễn nhỏ trước khi trở thành nhà sản xuất có trụ sở tại Luân Đôn vào những năm 1970. Các sản phẩm ban đầu của ông ở Luân Đôn bao gồm Anything Goes năm 1969 (đóng cửa sau hai tuần), The Card (1973), Side by Side by Sondheim (1976), My Fair Lady (1978), và Tomfoolery (1980).
2.2. Các tác phẩm thành công tiêu biểu
Năm 1981, ông sản xuất vở Cats của Andrew Lloyd Webber, khi đó được coi là một chủ đề không mấy khả thi cho một vở nhạc kịch. Tuy nhiên, nó đã trở thành một thành công lớn trong mùa diễn và tiếp tục trở thành một trong những vở nhạc kịch có thời gian công diễn lâu nhất ở cả hai bờ Đại Tây Dương.

Sau thành công của Cats, ông tiếp cận đội ngũ biên kịch người Pháp Claude-Michel Schönberg và Alain Boublil để đưa vở nhạc kịch Những người khốn khổ (khi đó là một album ý tưởng thành công của Pháp) lên sân khấu Luân Đôn. Vở nhạc kịch này khai mạc năm 1985 tại Barbican Centre trước khi chuyển đến Palace Theatre. Những người khốn khổ có khởi đầu khó khăn tại phòng vé và nhận được những đánh giá không mấy nồng nhiệt trước khi trở thành một thành công lớn, chủ yếu nhờ truyền miệng, và hiện là vở nhạc kịch có thời gian công diễn lâu nhất và là sản phẩm có thời gian công diễn lâu thứ hai ở Luân Đôn.
Năm 1986, Mackintosh sản xuất vở Bóng ma trong nhà hát của Andrew Lloyd Webber, một trong những vở nhạc kịch thành công nhất về mặt thương mại mọi thời đại. Sản phẩm gốc ở Luân Đôn vẫn đang được trình diễn và là sản phẩm có thời gian công diễn lâu thứ ba ở Luân Đôn, cùng với sản phẩm ở New York, đây là vở nhạc kịch Broadway có thời gian công diễn lâu nhất mọi thời đại.

Ông tiếp tục sản xuất vở nhạc kịch tiếp theo của Claude-Michel Schönberg và Alain Boublil, Miss Saigon, khai mạc tại Theatre Royal, Drury Lane ở West End vào tháng 9 năm 1989. Vở diễn này cũng thành công tương tự, và sản phẩm Broadway năm 1991 đã đạt doanh số vé đặt trước lớn nhất trong lịch sử sân khấu vào thời điểm đó, trước khi xảy ra tranh cãi về dàn diễn viên.
Mackintosh đã sản xuất một số vở nhạc kịch thành công khác, bao gồm Five Guys Named Moe (cả ở Luân Đôn năm 1990 và trên Broadway) và một phiên bản Luân Đôn sửa đổi của vở Follies của Stephen Sondheim năm 1987. Năm 1995, Mackintosh sản xuất buổi hòa nhạc kỷ niệm 10 năm của Những người khốn khổ tại Luân Đôn. Ngoài ra, ông còn chịu trách nhiệm chuyển các vở diễn tái hiện của Royal National Theatre sang West End, bao gồm Oklahoma! (1999), My Fair Lady (2001) và Carousel (1993).
Năm 2001, chủ tịch Disney Theatrical Productions Thomas Schumacher đã gặp Mackintosh để thảo luận về việc chuyển thể Mary Poppins thành một vở nhạc kịch sân khấu. Sự tham gia của Mackintosh vào quá trình phát triển vở nhạc kịch chuyển thể đã dẫn đến việc ông sản xuất cả sản phẩm West End năm 2004 và sản phẩm Broadway năm 2006, tại Prince Edward Theatre và New Amsterdam Theatre tương ứng, cùng với Schumacher. Vở diễn Mary Poppins đã trở lại Prince Edward Theatre ở West End vào năm 2019 và kéo dài đến tháng 1 năm 2023.
Năm 2008, Mackintosh sản xuất một phiên bản tái hiện của vở Oliver! của Lionel Bart tại Theatre Royal Drury Lane, kéo dài từ năm 2008 đến 2009. Dàn diễn viên của vở diễn được lựa chọn thông qua loạt phim truyền hình nổi tiếng của BBC, I'd Do Anything. Jodie Prenger đã trở thành người chiến thắng và sau đó được chọn vào vai Nancy trong vở diễn, cùng với Rowan Atkinson trong vai Fagin. Sự quảng bá và chú ý xung quanh vở diễn này là chưa từng có trên sân khấu West End, và vào tháng 1 năm 2009, có báo cáo rằng đây là vở diễn bán chạy nhất trong lịch sử West End, với 15.00 M GBP doanh số bán vé trước khi khai mạc. Vào mùa hè năm 2024, Mackintosh đồng sản xuất và sửa đổi một sản phẩm mới của Oliver! do Matthew Bourne đạo diễn và sản xuất tại Chichester Festival Theatre trước khi chuyển đến Gielgud Theatre ở West End vào tháng 12 năm 2024.
Tháng 4 năm 2010, Mackintosh dàn dựng một phiên bản tái hiện của vở nhạc kịch Hair tại Gielgud Theatre ở Luân Đôn. Sản phẩm này được chuyển từ Broadway, nơi một phiên bản tái hiện đã được dàn dựng vào năm 2009.
Năm 2016, Mackintosh đồng sản xuất một phiên bản mới của Half a Sixpence tại Chichester Festival Theatre trước khi chuyển đến Noël Coward Theatre ở West End và công diễn trong 10 tháng.
Mackintosh đã sản xuất vở nhạc kịch Hamilton của Lin-Manuel Miranda từ Broadway sang Luân Đôn, công chiếu vào ngày 21 tháng 12 năm 2017 tại Victoria Palace Theatre ở West End.
2.3. Các tác phẩm khác và Hoạt động kinh doanh
Các sản phẩm ít thành công hơn của Mackintosh ở Luân Đôn bao gồm Moby Dick (1993) và Martin Guerre (1996). Ông sản xuất vở chuyển thể sân khấu của The Witches of Eastwick của John Updike (2000), mặc dù nhận được một số đánh giá tích cực và công diễn trong hơn 15 tháng, nhưng đã không thể tái lập thành công toàn cầu như các bom tấn trước đó của ông.
Năm 1990, Mackintosh trở thành đồng sở hữu của công ty cấp phép sân khấu Music Theatre International. Ông thành lập tập đoàn nhà hát Delfont Mackintosh Theatres vào năm 1991.
Năm 1998, Mackintosh kỷ niệm ba mươi năm trong ngành giải trí với Hey, Mr. Producer!, một buổi hòa nhạc gala với các bài hát từ các vở diễn ông đã sản xuất trong sự nghiệp. Buổi hòa nhạc được biểu diễn hai lần, vào ngày 7 và 8 tháng 6, với số tiền thu được dành cho Royal National Institute of Blind People và Combined Theatrical Charities. Nhiều người nổi tiếng đã tham gia, và buổi biểu diễn ngày 8 tháng 6 có sự tham dự của Nữ hoàng Elizabeth và Hoàng thân Philip, Công tước xứ Edinburgh.
Năm 2013, ông hợp tác với Chichester Festival Theatre trong một phiên bản tái hiện của vở Barnum, với sự tham gia của Christopher Fitzgerald. Do nhà hát đang được cải tạo, vở diễn được trình diễn trong một rạp khổng lồ 'Theatre in the Park' vào tháng 7 và tháng 8. Năm 2014, vở diễn đã lưu diễn khắp Vương quốc Anh và Ireland với Brian Conley trong vai chính.
Ngày 3 tháng 5 năm 2014, Mackintosh tái khởi động Miss Saigon tại Prince Edward Theatre ở Luân Đôn, kỷ niệm 25 năm kể từ lần công chiếu đầu tiên.
2.4. Sở hữu nhà hát
Tập đoàn Delfont Mackintosh của Mackintosh sở hữu tám nhà hát ở Luân Đôn, bao gồm Prince Edward Theatre, Prince of Wales Theatre, Novello Theatre, Sondheim Theatre, Gielgud Theatre, Wyndham's Theatre, Victoria Palace Theatre và Noël Coward Theatre. Các nhà hát này đóng vai trò quan trọng trong việc định hình và duy trì cảnh quan sân khấu sôi động của West End, Luân Đôn, góp phần vào sự phát triển của nghệ thuật biểu diễn và thu hút du khách từ khắp nơi trên thế giới.
3. Tham gia Sản xuất Phim
Mackintosh đã mở rộng hoạt động của mình sang ngành công nghiệp điện ảnh, đặc biệt là với vai trò nhà sản xuất cho bộ phim ca nhạc Những người khốn khổ (2012). Bộ phim này đã nhận được nhiều đề cử và giải thưởng danh giá, bao gồm đề cử Phim hay nhất tại Lễ trao giải Oscar lần thứ 85. Phim cũng đã giành được Giải Oscar cho Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất cho Anne Hathaway, Giải Oscar cho Hóa trang và Làm tóc xuất sắc nhất, và Giải Oscar cho Hòa âm xuất sắc nhất. Sự tham gia của ông trong dự án này đã khẳng định vai trò và đóng góp của ông không chỉ trong lĩnh vực sân khấu mà còn trong ngành công nghiệp điện ảnh.
4. Đời tư
Cuộc sống cá nhân của Cameron Mackintosh cũng được ghi nhận với những mối quan hệ và sự công nhận đáng kể từ cộng đồng.
4.1. Gia đình và Mối quan hệ
Đối tác của Mackintosh là nhiếp ảnh gia sân khấu người Úc Michael Le Poer Trench. Họ gặp nhau tại đêm khai mạc một buổi biểu diễn của vở Oklahoma! ở Adelaide, Úc vào năm 1982. Cặp đôi này sống luân phiên giữa các ngôi nhà ở Luân Đôn; Stavordale Priory ở Charlton Musgrove, Somerset; và Nevis Estate, ở North Morar thuộc Tây Cao nguyên. Em trai của ông, Robert Mackintosh, cũng là một nhà sản xuất.
4.2. Vinh danh và Ghi nhận
Mackintosh được phong tước hiệp sĩ trong 1996 New Year Honours vì những đóng góp cho ngành nhạc kịch.
Năm 2006, Mackintosh được xếp thứ 4 trong The Independent on Sunday-s Pink List, một danh sách những người đồng tính nam và nữ "công khai và tự hào" có ảnh hưởng nhất. Ông cũng được xếp thứ 4 vào năm 2005. Mackintosh cũng đứng đầu danh sách The Stage 100 vào năm 2007 lần đầu tiên kể từ năm 2000. Danh sách này công nhận những thành viên có ảnh hưởng nhất trong cộng đồng nghệ thuật biểu diễn vào cuối mỗi năm.
Ngày 27 tháng 1 năm 2014, Mackintosh là nhà sản xuất người Anh đầu tiên được vinh danh tại American Theater Hall of Fame của Broadway.
Ông là người bảo trợ của The Food Chain, một tổ chức từ thiện về HIV có trụ sở tại Luân Đôn.
5. Tranh cãi và Bất đồng
Trong sự nghiệp của mình, Cameron Mackintosh đã phải đối mặt với một số vấn đề gây tranh cãi và tranh chấp pháp lý, phản ánh những thách thức trong việc cân bằng giữa lợi ích kinh doanh, quyền con người và trách nhiệm xã hội.
5.1. Tranh cãi về dàn diễn viên "Miss Saigon"
Năm 1990, Mackintosh đã phản ứng trước những chỉ trích về việc Jonathan Pryce sử dụng các bộ phận giả và trang điểm làm sẫm da để đóng vai một nhân vật người Việt Nam trong Miss Saigon. Ông tuyên bố: "Chúng tôi kịch liệt phản đối việc tuyển chọn diễn viên theo khuôn mẫu... bằng cách chọn phân biệt đối xử với ông Pryce dựa trên chủng tộc của ông, Equity đã vi phạm thêm các nguyên tắc cơ bản của luật nhân quyền liên bang và tiểu bang, cũng như luật lao động liên bang."
Tranh cãi này đã làm dấy lên một cuộc tranh luận rộng rãi về sự đại diện chủng tộc và việc sử dụng "yellowface" (hóa trang người da trắng thành người châu Á) trong sân khấu. Mặc dù Mackintosh bảo vệ quyết định của mình dựa trên nguyên tắc không phân biệt đối xử với diễn viên, vấn đề này vẫn là một điểm nóng trong các cuộc thảo luận về quyền con người và sự đa dạng trong nghệ thuật. Nó nhấn mạnh tầm quan trọng của việc đảm bảo sự đại diện chân thực và tôn trọng đối với các nền văn hóa khác nhau, đồng thời đặt ra câu hỏi về ranh giới giữa tự do nghệ thuật và trách nhiệm xã hội.
5.2. Tranh chấp đất đai tại Nevis Estate
Năm 1994, Mackintosh đã mua Nevis Estate, nằm ở North Morar, phía đông Mallaig thuộc Tây Cao nguyên của Scotland, với diện tích khoảng 14.00 K acre. Kể từ đó, ông đã vướng vào một cuộc tranh chấp kéo dài với một người nông dân thuê đất (crofter) về việc sử dụng đất đai trong điền trang. Với tư cách là laird (chủ đất), Mackintosh muốn sử dụng đất để xây dựng nhà nghỉ dưỡng, nhưng người nông dân cho rằng đất cần thiết cho việc chăn thả gia súc.
Cuộc tranh chấp này minh họa sự căng thẳng giữa quyền sở hữu tài sản tư nhân và quyền lợi của cộng đồng địa phương, đặc biệt là trong các khu vực nông thôn có lịch sử sử dụng đất truyền thống. Nó đặt ra những câu hỏi quan trọng về sự cân bằng giữa phát triển kinh tế và bảo tồn sinh kế truyền thống, cũng như vai trò của các chủ đất lớn trong việc quản lý tài nguyên và tác động đến cộng đồng xung quanh. Vụ việc này phản ánh một cuộc xung đột lớn hơn về quyền sử dụng đất và quyền lợi của người dân địa phương trong bối cảnh phát triển du lịch và bất động sản.
6. Hoạt động Chính trị
Năm 1998, Mackintosh được nêu tên trong danh sách những nhà tài trợ tài chính tư nhân lớn nhất cho Đảng Lao động. Tuy nhiên, ông sau đó đã bày tỏ sự hối tiếc về quyết định này, nói vào năm 2010 rằng "Đảng Lao động thực sự đã làm hỏng mọi thứ. Họ đã lãng phí vào thời điểm chúng ta đang làm tốt. Đó là lý do tại sao chúng ta có những vấn đề như bây giờ. Họ không tiết kiệm tiền cho những ngày khó khăn. 12 năm qua không thể tệ hơn."
Trong Tổng tuyển cử Vương quốc Anh 2015, Mackintosh đã quyên góp 25.00 K GBP cho ứng cử viên Đảng Bảo thủ thành công cho khu vực Somerton and Frome, David Warburton.
Trong Trưng cầu dân ý về tư cách thành viên Liên minh châu Âu của Vương quốc Anh 2016, Mackintosh đã bỏ phiếu để Vương quốc Anh rời khỏi Liên minh châu Âu. Ông tuyên bố rằng điều này "không phải vì tôi không yêu châu Âu - tôi làm rất nhiều việc ở châu Âu và yêu người châu Âu - mà vì có điều gì đó sai với một hệ thống mà 'Người điều khiển béo phì' không chịu trách nhiệm".
Những hoạt động chính trị và quan điểm của Mackintosh cho thấy sự thay đổi trong lập trường của ông, từ ủng hộ Đảng Lao động sang Đảng Bảo thủ, phản ánh những ưu tiên về kinh tế và quản lý tài chính của ông. Quan điểm của ông về Brexit cũng nhấn mạnh mong muốn về một hệ thống chính trị minh bạch và có trách nhiệm hơn, ngay cả khi điều đó có nghĩa là rời khỏi một khối liên minh lớn.
7. Tầm ảnh hưởng và Di sản
Mackintosh nổi bật với vai trò nhà sản xuất trong việc biến nhạc kịch thành một thương hiệu toàn cầu và có lợi nhuận cao. Ông là nhà sản xuất sân khấu đầu tiên nhận ra rằng cả các chuyến lưu diễn và các sản phẩm trên toàn thế giới (thường là ở những quốc gia hiếm khi thấy nhạc kịch như các nước Khối phía Đông cũ vào đầu những năm 90) đều là những thị trường tiềm năng cực kỳ sinh lợi, có thể cùng nhau sánh ngang và thậm chí vượt qua doanh thu từ các sản phẩm ở New York và Luân Đôn.
Mackintosh cũng đã đạt được thành công đáng kể trong việc đưa các đạo diễn sân khấu chính thống (như Trevor Nunn và Nicholas Hytner từ Royal Shakespeare Company) và các kỹ thuật viên vào thế giới nhạc kịch.
Tầm ảnh hưởng của Cameron Mackintosh đối với ngành công nghiệp nhạc kịch toàn cầu là không thể phủ nhận. Ông không chỉ định hình mô hình kinh doanh của nhạc kịch bằng cách mở rộng thị trường ra khắp thế giới mà còn nâng cao chất lượng nghệ thuật bằng cách thu hút những tài năng hàng đầu từ sân khấu kịch truyền thống. Di sản của ông bao gồm việc biến nhạc kịch thành một hiện tượng văn hóa đại chúng, mang lại lợi nhuận khổng lồ và tiếp cận được với hàng triệu khán giả. Tuy nhiên, việc thương mại hóa mạnh mẽ này cũng đặt ra câu hỏi về sự cân bằng giữa giá trị nghệ thuật và mục tiêu lợi nhuận, cũng như khả năng làm mất đi tính độc đáo của các sản phẩm địa phương. Dù vậy, ông vẫn được coi là một trong những nhân vật quan trọng nhất đã định hình lại ngành nhạc kịch hiện đại.
8. Danh sách các tác phẩm sản xuất chính
- Anything Goes
- Salad Days
- The Card
- Godspell
- Side by Side by Sondheim
- Oliver!
- My Fair Lady
- Oklahoma!
- Tomfoolery
- Cats
- Little Shop of Horrors
- Song and Dance
- Blondel
- Abbacadabra
- The Boy Friend
- Những người khốn khổ
- Bóng ma trong nhà hát
- Follies
- Miss Saigon
- Five Guys Named Moe
- Moby Dick
- Putting It Together
- Carousel
- Martin Guerre
- The Fix
- Hey, Mr. Producer!
- Hồ thiên nga
- The Witches of Eastwick
- Mary Poppins
- Just So
- Avenue Q
- The Sundowe
- Hair
- Betty Blue Eyes
- Barnum
- Kinky Boots
- Sweeney Todd: The Demon Barber of Fleet Street
- Half a Sixpence
- Hamilton