1. Thời thơ ấu và bối cảnh
Oleh Liashko có một tuổi thơ đầy khó khăn và những trải nghiệm ban đầu đã định hình nên con người và sự nghiệp của ông, từ việc sống trong trại trẻ mồ côi đến quá trình học vấn và những công việc đầu đời. Trước khi bước vào con đường chính trị, ông đã có một sự nghiệp đáng kể trong lĩnh vực báo chí.
1.1. Thời thơ ấu và giáo dục
Liashko sinh ra tại Chernihiv vào ngày 3 tháng 12 năm 1972. Tuy nhiên, ông lớn lên ở làng Lozovivka thuộc Starobilsk Raion, nơi mẹ ông sinh sống. Khi Liashko mới hai tuổi, cha mẹ ông ly hôn, và mẹ ông buộc phải gửi ông vào trại trẻ mồ côi.
Liashko đã theo học tại ba trường nội trú: Yablunivska, Komarovska và Borznianska. Ông từng làm nghề chăn cừu tại nông trường tập thể Progress. Sau khi hoàn thành giáo dục phổ thông, ông tiếp tục học cao đẳng để trở thành một người điều khiển máy kéo. Trong một cuộc phỏng vấn vào tháng 9 năm 2015, Liashko kể rằng công việc chăn cừu là công việc mùa hè của ông vào những năm 1987-1988: ông thường đi tàu đến tỉnh Luhansk và kiếm được tới 300 SUR mỗi mùa hè. Sau đó, Liashko sẽ mua quần áo và giày dép ở Starobilsk. Khi tốt nghiệp trường nội trú, Liashko có khoảng 2.00 K SUR tiền tiết kiệm, nhưng giá trị của số tiền này đã hoàn toàn bị xóa sổ bởi lạm phát sau thời kỳ Xô viết.
Năm 1998, ông tốt nghiệp Khoa Luật của Đại học Sư phạm Quốc gia Kharkiv H.S. Skovoroda.
1.2. Sự nghiệp báo chí
Từ năm 1990 đến năm 1992, Liashko là phóng viên và người đứng đầu tờ báo Young Guard (có trụ sở tại Kyiv). Năm 1992, ông trở thành biên tập viên của tờ Commerce Herald thuộc Bộ Quan hệ Kinh tế Đối ngoại Ukraine.
Trong giai đoạn 1995 và 1996, Liashko làm biên tập viên tại các tờ báo Politika và Pravda Ukraine. Tháng 8 năm 1996, ông trở thành Tổng biên tập của tờ báo Politika. Tuy nhiên, vào năm 1999, tờ báo này đã bị đóng cửa theo quyết định của Tòa án quận Moskva ở Kyiv vì "tiết lộ bí mật nhà nước". Từ năm 2000 đến năm 2006, Liashko là tổng biên tập của tờ Freedom (cho "Newspaper "Policy").
2. Sự nghiệp chính trị
Sự nghiệp chính trị của Oleh Liashko đánh dấu một hành trình đầy biến động, từ những bước đầu tiên trong nghị viện đến việc thành lập và lãnh đạo đảng của riêng mình, cũng như các chiến dịch tranh cử ở cấp quốc gia.

2.1. Hoạt động nghị viện
Liashko lần đầu tiên được bầu làm nghị sĩ Verkhovna Rada (Nghị viện Ukraine) trong bầu cử quốc hội Ukraine 2006 với tư cách là thành viên của Khối Yulia Tymoshenko (YBT), đứng ở vị trí thứ 26 trong danh sách đảng. Trong nhiệm kỳ này, ông giữ chức Chủ tịch Tiểu ban về tổ chức Hội đồng Tối cao của Ủy ban Quy tắc, Đạo đức và duy trì hoạt động của nghị viện.
Trong bầu cử quốc hội Ukraine 2007, ông tái đắc cử vào Verkhovna Rada cũng thuộc YBT, đứng ở vị trí thứ 29 trong danh sách đảng. Ông là Phó Chủ tịch Ủy ban Ngân sách của Nghị viện.
Vào ngày 18 tháng 10 năm 2010, ông bị khai trừ khỏi phe YBT vì "hợp tác với liên minh đa số". YTB trước đó đã tuyên bố rằng một video bị rò rỉ một tuần trước đó sẽ không phải là lý do để loại trừ Liashko khỏi phe.
Trong bầu cử quốc hội Ukraine 2012, ông tái đắc cử vào Verkhovna Rada sau khi giành chiến thắng tại khu vực bầu cử đơn thành viên số 208 ở tỉnh Chernihiv (với tư cách ứng cử viên của Đảng Cấp tiến) với 55,57% số phiếu bầu. Trong nhiệm kỳ này, ông là Phó Chủ tịch Ủy ban Tài chính và Ngân hàng của Nghị viện. Ông không tham gia bất kỳ phe phái nào trong nghị viện.
Vào giữa tháng 11 năm 2012, Liashko đã tuyệt thực để ủng hộ Yulia Tymoshenko, người đang bị giam giữ, và phản đối việc công nhận kết quả bầu cử quốc hội năm 2012.
Trong thời gian Nga sáp nhập Krym năm 2014, ông đã đưa ra một dự luật phân loại những người tham gia "các cuộc biểu tình ly khai đòi gia nhập Nga", cũng như những người cản trở sự di chuyển của binh lính và thiết bị quân sự, là những kẻ phá hoại và đồng phạm của quân chiếm đóng. Vào thời điểm "xâm lược quân sự", án tử hình nên được áp dụng cho họ. Dự luật cũng quy định việc áp dụng chế độ thị thực với Nga, lên án các thỏa thuận đã ký với Nga, cấm Đảng Cộng sản Ukraine và Đảng Các khu vực, kêu gọi Liên minh châu Âu cấm nhập cảnh đối với cư dân Krym có hộ chiếu Nga và các sự kiện khác.
Trong cuộc xung đột thân Nga ở Ukraine năm 2014 và hai ngày trước bầu cử tổng thống Ukraine 2014 vào ngày 25 tháng 5, Liashko đã nhận trách nhiệm về vụ tấn công một tòa nhà chính quyền địa phương ở Torez (do "Binh sĩ từ Tiểu đoàn Liashko 'Ukraine'") đã giết chết một người ly khai thân Nga và ủng hộ Cộng hòa Nhân dân Donetsk tự xưng, đồng thời làm bị thương nặng một người khác.
Vào ngày 14 tháng 11 năm 2016, ông bị Yuriy Boiko tấn công vật lý sau khi Liashko gọi ông này là "đặc vụ Kremlin".
Trong cuộc bầu cử bổ sung duy nhất vào Verkhovna Rada được tổ chức vào ngày 25 tháng 10 năm 2020, cùng thời điểm với bầu cử địa phương Ukraine 2020, Liashko đã không thành công khi tranh cử một ghế nghị sĩ (tại Chernihiv). Liashko giành được 31,78% số phiếu bầu, trong khi đối thủ gần nhất của ông, Anatolii Hunko từ Đảng Người phục vụ Nhân dân, giành chiến thắng với 34,10%.
2.2. Lãnh đạo đảng và hoạt động
Vào ngày 8 tháng 8 năm 2011, Liashko được bầu làm lãnh đạo mới của Đảng Dân chủ Cấp tiến Ukraine trong đại hội đảng lần thứ ba của họ. Cùng ngày, đảng này đã đổi tên thành Đảng Cấp tiến của Oleh Liashko (viết tắt là Đảng Cấp tiến).
2.3. Các chiến dịch tranh cử lớn
2.3.1. Tranh cử Tổng thống
Trong bầu cử tổng thống Ukraine 2014, Liashko là ứng cử viên của Đảng Cấp tiến. Ông nhận được 8,32% số phiếu bầu, đứng ở vị trí thứ ba.
Trong bầu cử tổng thống Ukraine 2019, Liashko giành được 5,48% số phiếu bầu, lần này đứng ở vị trí thứ bảy.
2.3.2. Tranh cử Quốc hội và địa phương
Trong bầu cử quốc hội Ukraine 2014, ông đã dẫn dắt đảng của mình giành được 22 ghế trong nghị viện.
Liashko cũng được bầu vào Hội đồng Thành phố Kyiv, vì đảng của ông giành được ba ghế, và ông đứng đầu danh sách đảng trong bầu cử địa phương Kyiv 2014. Tuy nhiên, ông đã quyết định không trở thành nghị sĩ trong Hội đồng Thành phố Kyiv.
Trong bầu cử quốc hội Ukraine 2019, Liashko đã mất ghế nghị sĩ của mình. Đảng của ông mất tất cả các ghế trong nghị viện vì chỉ giành được khoảng 1% số phiếu, quá thấp để vượt qua ngưỡng bầu cử 5%. Đảng này cũng không giành được bất kỳ ghế nào ở các khu vực bầu cử.
3. Đời tư và tranh cãi
Cuộc đời của Oleh Liashko không chỉ gắn liền với sự nghiệp chính trị mà còn bị bao quanh bởi những tin đồn và các sự kiện gây tranh cãi, đặc biệt là về tiền án và đời tư cá nhân.
3.1. Tiền án và vấn đề pháp lý
Vào ngày 21 tháng 6 năm 1993, Liashko bị bắt và bị buộc tội biển thủ quỹ lớn. Vào ngày 9 tháng 12 năm 1994, Tòa án Hình sự Thành phố Kyiv đã tuyên bố Liashko có tội theo các điều 86-1, 191 và 194 phần 3 của Bộ luật Hình sự Ukraine. Tòa án kết luận Liashko đã biển thủ 1.30 M SUR cá nhân và 1.10 M SUR cùng với các đồng phạm. Liashko bị kết án sáu năm tù và tịch thu tài sản. Tòa án Tối cao đã giảm thời gian tù xuống còn bốn năm. Liashko được trả tự do vào tháng 5 năm 1995 theo thỏa thuận ân xá nhân dịp "kỷ niệm 50 năm Chiến thắng Phát xít Đức". Năm 1998, vụ án hình sự đã được xóa bỏ.
Bản thân Liashko tuyên bố vụ án này là sự trả đũa cho hoạt động báo chí phê phán của ông. Ông khẳng định vụ án của mình đã bị làm giả bởi thứ trưởng Bộ Nội vụ Veniamin Bartashevych.
3.2. Tranh cãi về đời tư
Đời tư của Liashko bị bao quanh bởi những tin đồn rằng ông là người đồng tính luyến ái, điều mà Liashko luôn kiên quyết phủ nhận. Vào đầu tháng 10 năm 2010, một video được quay vào năm 1993 đã bị rò rỉ trên internet, trong đó một thanh niên trông và nói giống Liashko nói về việc có quan hệ tình dục với một người đàn ông khác, một quan chức cấp cao. Liashko đã bị đồn là người đồng tính từ lâu trước khi video này xuất hiện.
Ngày sau khi video bị rò rỉ, ông đã đưa ra một tuyên bố cáo buộc các đối thủ chính trị đã chỉnh sửa video bằng "công nghệ hiện đại". Ông khẳng định: "Cá nhân tôi có xu hướng tình dục truyền thống." Trong một cuộc phỏng vấn vào tháng 10 năm 2012, Liashko được một phóng viên giả mạo nói rằng bạn của phóng viên tin rằng Liashko đại diện cho các nhóm thiểu số tình dục trong nghị viện. Liashko đã được đưa một chiếc điện thoại di động, nói chuyện với người bạn được cho là đó và sau đó hứa sẽ đánh vào mặt anh ta trong khi đang được quay phim.
Liashko đã nhấn mạnh vào tháng 5 năm 2011 rằng ông không có gì chống lại các nhóm thiểu số tình dục. Trong một cuộc phỏng vấn vào tháng 9 năm 2015, ông tuyên bố rằng việc là người LGBT "là sự lựa chọn của mỗi cá nhân. Tôi không thể lên án."
Vào tháng 6 năm 2018, Liashko kết hôn với Rosita Sairanen, chính thức hóa mối quan hệ kéo dài 20 năm của họ. Cặp đôi có một con gái tên là Vladyslava.
4. Đánh giá và chỉ trích xã hội
Các hành động và quan điểm của Oleh Liashko đã thu hút nhiều sự chú ý và chỉ trích từ các tổ chức nhân quyền cũng như các nhà phân tích chính trị, đặc biệt là về các vấn đề liên quan đến nhân quyền và các mối quan hệ chính trị của ông.
4.1. Chỉ trích về nhân quyền và tự do dân sự
Tổ chức Theo dõi Nhân quyền và Ân xá Quốc tế đã lên án các hoạt động của Tiểu đoàn Liashko "Ukraine" và các hành động của Liashko ở miền Đông Ukraine. Ân xá Quốc tế, trong khi ghi nhận "các hành vi lạm dụng do cả hai bên xung đột gây ra", đã chỉ ra Liashko là "một nghị sĩ đặc biệt sai trái" đã công bố các video về hành động của mình trên trang web cá nhân.
Theo Liashko, các hành động của ông nên được xem là các vụ "bắt giữ công dân", và ông cáo buộc Ân xá Quốc tế "rõ ràng là thiên vị".
4.2. Quan hệ chính trị và cáo buộc
Năm 2013, Oleh Liashko đã mô tả Rinat Akhmetov là người bảo đảm độc lập của Ukraine. Năm 2016, một cuộc điều tra đặc biệt do Đài Châu Âu Tự do/Đài Tự do thực hiện đã ghi lại các cuộc gặp bí mật giữa Oleh Liashko và Rinat Akhmetov. Vào tháng 2 năm 2018, cựu giám đốc một nhà máy Mariupol thuộc tập đoàn Metinvest, Yurii Zinchenko, đã đứng đầu ủy ban điều hành của Đảng Cấp tiến của Oleh Liashko.
Vào ngày 9 tháng 5 năm 2018, nhà báo Oleksii Bratushchak của tờ Ukrayinska Pravda đã xuất bản một bài blog với tiêu đề "Liashko trở thành bùa hộ mệnh của Akhmetov", trong đó Liashko bị cáo buộc trực tiếp hợp tác với Akhmetov. Liashko thường xuyên xuất hiện trong các chương trình phát sóng của kênh truyền hình Ukraine (kênh truyền hình), thuộc sở hữu của Akhmetov. Như chuyên gia truyền thông Nataliia Lyhachova, Chủ tịch tổ chức phi chính phủ "Detector Media", đã nhận định: "Theo dõi của chúng tôi cho thấy, hầu như không có ngày nào Liashko không xuất hiện ở đó vì bất kỳ lý do gì."
Tuy nhiên, kể từ khi Nga xâm lược Ukraine bùng nổ vào năm 2022, Liashko đã tỏ ra chỉ trích hơn đối với Akhmetov trong các tuyên bố công khai của mình.
5. Nghĩa vụ quân sự
Vào đầu tháng 10 năm 2022, Oleh Liashko đã đăng một video dường như cho thấy ông đang tuyên thệ nhậm chức vào Lực lượng Vũ trang Ukraine sau cuộc xâm lược của Nga. Kể từ đó, ông đã công bố nhiều bức ảnh trong quân phục và thông tin về quá trình phục vụ quân ngũ của mình trên các nền tảng mạng xã hội.
6. Đánh giá và di sản
Oleh Liashko là một nhân vật chính trị gây tranh cãi nhưng có ảnh hưởng đáng kể trong bối cảnh chính trường Ukraine hiện đại. Sự nghiệp của ông bắt đầu từ lĩnh vực báo chí, nơi ông nổi tiếng với phong cách phê phán, trước khi chuyển sang con đường chính trị và trở thành một nghị sĩ lâu năm.
Những đóng góp của ông trong nghị viện bao gồm việc tham gia vào các ủy ban quan trọng và đề xuất các dự luật, đặc biệt là trong giai đoạn căng thẳng với Nga. Tuy nhiên, các hành động của ông trong xung đột ở miền Đông Ukraine, bao gồm việc nhận trách nhiệm về các vụ tấn công và cáo buộc vi phạm nhân quyền từ các tổ chức quốc tế, đã gây ra nhiều tranh cãi và chỉ trích.
Vai trò lãnh đạo Đảng Cấp tiến Ukraine đã giúp ông tạo dựng một vị thế độc lập trong chính trường, nhưng sự thất bại của đảng này trong cuộc bầu cử quốc hội năm 2019 cho thấy sự suy giảm ảnh hưởng của ông. Mối quan hệ phức tạp của Liashko với các nhà tài phiệt, đặc biệt là Rinat Akhmetov, cũng là một điểm gây chú ý, cho thấy sự đan xen giữa quyền lực chính trị và lợi ích kinh tế ở Ukraine.
Việc ông gia nhập Lực lượng Vũ trang Ukraine sau cuộc xâm lược năm 2022 là một bước ngoặt đáng chú ý, cho thấy sự thay đổi trong vai trò và hình ảnh của ông trong bối cảnh quốc gia đối mặt với chiến tranh. Nhìn chung, Oleh Liashko để lại một di sản phức tạp, được đánh dấu bằng sự nghiệp chính trị đầy biến động, những hành động gây tranh cãi và khả năng thích nghi với các tình hình chính trị khác nhau.