1. Thời niên thiếu và Bối cảnh
William Kenwright có một khởi đầu khiêm tốn tại Liverpool, một thành phố giàu truyền thống văn hóa và thể thao. Gia đình và môi trường giáo dục ban đầu đã góp phần định hình con người và sự nghiệp đa dạng của ông sau này.
1.1. Thời thơ ấu
Kenwright sinh ra tại Liverpool, Anh. Ông theo học tại Trường Tiểu học Booker Avenue County. Từ năm 1957 đến năm 1964, ông tiếp tục học tại Trường Trung học Nam sinh Liverpool Institute (tiền thân của LIPA), nơi ông từng giữ chức thủ quỹ của Hội Liên hiệp Cơ đốc giáo tại trường. Thời thơ ấu của ông tại thành phố cảng này có lẽ đã nuôi dưỡng niềm đam mê của ông đối với cả nghệ thuật và bóng đá.
1.2. Giáo dục
Quá trình giáo dục của Kenwright bắt đầu tại các trường công lập ở Liverpool. Mặc dù thông tin chi tiết về sự ảnh hưởng của môi trường giáo dục trong giai đoạn đầu đời không được nêu rõ, việc ông theo học tại một ngôi trường sau này trở thành một học viện nghệ thuật biểu diễn có thể đã định hướng cho sự nghiệp sân khấu của ông.
2. Sự nghiệp Sân khấu
William Kenwright là một nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn trong ngành sân khấu Anh Quốc, nổi tiếng với vai trò nhà sản xuất và đạo diễn, góp phần định hình nhiều tác phẩm thành công và tạo dựng sự nghiệp cho nhiều nghệ sĩ.
2.1. Sản xuất
Với vai trò nhà sản xuất sân khấu, Kenwright được biết đến nhiều nhất qua vở nhạc kịch đình đám kéo dài ở West End là Blood Brothers và chuyến lưu diễn kỷ lục tại Vương quốc Anh của Joseph and the Amazing Technicolor Dreamcoat. Các tác phẩm khác mà ông đã sản xuất bao gồm các vở diễn tại West End như Whistle Down the Wind tại Palace Theatre, Festen ở London (cũng như lưu diễn tại Anh và Broadway), The Big Life, Elmina's Kitchen, Scrooge - The Musical, The Night of the Iguana, A Few Good Men, A Man For All Seasons. Ngoài ra, ông còn sản xuất các chuyến lưu diễn tại Anh của Jesus Christ Superstar, Tommy, Tell Me on a Sunday và This is Elvis. Vào tháng 9 năm 2006, ông đã sản xuất bản dựng lại của Cabaret tại Nhà hát Lyric, với sự tham gia của Anna Maxwell Martin, James Dreyfus và Sheila Hancock.
Kenwright cũng có công trong việc khởi đầu sự nghiệp cho nhiều nhà sản xuất sân khấu West End hiện nay, bao gồm Mark Rubinstein và Marc Sinden. Ước tính, số lượng diễn viên mà ông thuê trong một năm còn nhiều hơn bất kỳ nhà tuyển dụng nào khác ngoài BBC.
Các tác phẩm ông sản xuất, chủ yếu là nhạc kịch, bao gồm:
- Fame - Chuyến lưu diễn toàn quốc Vương quốc Anh (2014)
- Blood Brothers - Phoenix Theatre, London và chuyến lưu diễn toàn quốc Vương quốc Anh, với sự tham gia của Helen Hobson và Steven Houghton.
- Cabaret - Nhà hát Savoy, London với Will Young, Michelle Ryan và Sian Phillips.
- Joseph and the Amazing Technicolor Dreamcoat - Chuyến lưu diễn toàn quốc Vương quốc Anh, với sự tham gia của Joe McElderry.
- The Wizard of Oz - London Palladium, London (2011)
- Jekyll & Hyde - Chuyến lưu diễn toàn quốc Vương quốc Anh (2011)
- Evita - Chuyến lưu diễn thế giới, với sự tham gia của Madalena Alberto và Gian Marco Schiaretti (2018).
2.2. Đạo diễn
Kenwright cũng đạo diễn nhiều vở diễn, bao gồm cả Blood Brothers và Whistle Down the Wind. Ông từng được Andrew Lloyd Webber yêu cầu thực hiện những thay đổi trong việc chỉ đạo vở nhạc kịch Love Never Dies. Ngoài ra, Bill Kenwright còn sản xuất và đạo diễn chuyến lưu diễn tại Vương quốc Anh năm 2018/19 của Saturday Night Fever, trong đó Richard Winsor (trong vai Tony Manero ban đầu) đã thể hiện vũ điệu "Stayin' Alive" biểu tượng thành "The Kneebreaker" và vui vẻ trình bày sự hạ cấp "Stage Pose" (do Arlene Phillips tạo ra vào năm 1997).
2.3. Tác động đến Ngành Sân khấu
Đóng góp của William Kenwright đối với ngành sân khấu là vô cùng đáng kể. Ông đã tạo ra hàng ngàn việc làm cho các diễn viên và đội ngũ sản xuất, với ước tính số lượng diễn viên mà ông sử dụng hàng năm còn nhiều hơn bất kỳ nhà tuyển dụng nào khác tại Anh ngoài BBC. Điều này không chỉ thể hiện khả năng kinh doanh mà còn là cam kết của ông đối với sự phát triển của nghệ thuật biểu diễn, giúp duy trì và nuôi dưỡng tài năng trong ngành. Ảnh hưởng của ông không chỉ giới hạn ở các vở diễn thành công mà còn ở việc ươm mầm và hỗ trợ các nhà sản xuất sân khấu trẻ, góp phần vào sự phát triển chung và bền vững của ngành sân khấu Anh Quốc.
3. Sự nghiệp Điện ảnh
Bên cạnh sân khấu, William Kenwright còn có sự nghiệp đáng chú ý trong lĩnh vực điện ảnh với nhiều vai trò sản xuất đa dạng.
3.1. Phim đã sản xuất
Dưới đây là danh sách các bộ phim mà William Kenwright đã sản xuất hoặc sản xuất điều hành:
- 2024: Please Don't Feed the Children (nhà sản xuất)
- 2023: The Shepherd (nhà sản xuất)
- 2019: The Fanatic (nhà sản xuất)
- 2017: My Pure Land (nhà sản xuất)
- 2012: Broken (nhà sản xuất)
- 2011: Dixie: The People's Legend (nhà sản xuất điều hành) (đang trong giai đoạn hậu kỳ)
- 2009: Chéri (nhà sản xuất)
- 2004: The Purifiers (nhà sản xuất)
- 2003: The Boys from County Clare (nhà sản xuất điều hành)
- 2003: Die, Mommie, Die! (nhà sản xuất)
- 2001: Zoe (nhà sản xuất)
- 1999: Don't Go Breaking My Heart (nhà sản xuất)
- 1991: Stepping Out (nhà sản xuất điều hành)
4. Sự nghiệp Âm nhạc
Sự nghiệp của William Kenwright còn mở rộng sang lĩnh vực âm nhạc, từ vai trò ca sĩ đến nhà sản xuất âm nhạc và quản lý hãng đĩa, thể hiện sự đa tài của ông.
4.1. Hãng đĩa và Phát hành
Kenwright sở hữu hãng đĩa riêng của mình, Bill Kenwright Records, đã phát hành một số album. Trong số đó có bản thu âm dàn diễn viên London Palladium của vở Scrooge (với sự tham gia của Tommy Steele) và bản thu âm Nhà hát Lyric năm 2006 của vở Cabaret. Vào tháng 2 năm 2008, hãng đĩa này còn ra mắt album đầu tay của nhóm nhạc nam mới của Kenwright, Dream On. BK Records cũng phát hành album thứ 4 của Joe McElderry là Saturday Night at the Movies, và một bản nhạc phim của Joe hát Joseph and His Technicolour Dreamcoat.
Nhóm Dream On được thành lập vào tháng 1 năm 2008, bao gồm năm thí sinh lọt vào vòng chung kết từ chương trình Any Dream Will Do của BBC - Craig Chalmers, Lewis Bradley, Chris Crosby, Chris Barton và Antony Hansen.
4.2. Sự nghiệp Âm nhạc Ban đầu
Kenwright bắt đầu sự nghiệp âm nhạc của mình trong một ban nhạc tên là The Chevrolets. Ngoài ra, ông còn có sự nghiệp thu âm với tư cách nghệ sĩ solo và cùng một nhóm nhạc.
Với Bill Kenwright and the Runaways, ông đã phát hành đĩa đơn "I want to go back there again"/"Walk through dreams" (Columbia DB8239) vào tháng 8 năm 1967.
Với tư cách nghệ sĩ solo, Bill Kenwright đã phát hành các đĩa đơn:
- "Love's Black & White"/"Giving Up" (MGM 1430) vào tháng 7 năm 1968.
- "Tiggy"/"House That Fell on its Face" (MGM 1463) vào tháng 11 năm 1968.
- "Baby I Could Be So Good at Loving"/"Boy & a Girl" (MGM 1478) vào tháng 1 năm 1969.
- "Sugar Man"/"Epitaph"/"When Times Were Good" (Fontana TF 1065) vào tháng 10 năm 1969.
Vào năm 1969, Kenwright thử sức với vai trò sản xuất đĩa nhạc, sản xuất hai đĩa đơn cho ban nhạc Money đến từ Manchester, những người cũng từng là ban nhạc đệm cho ông trong một số buổi biểu diễn cabaret ở Old Trafford và tại Allinson's ở Liverpool. Bản thu âm đầu tiên, "Come Laughing Home", là nhạc chủ đề cho lần đầu tiên Kenwright thử sức với vai trò sản xuất sân khấu, cùng với Reginald Marsh (cũng là một ngôi sao của Coronation Street) với vai trò đồng sản xuất. Vở diễn có sự tham gia của Anne Reid, người lúc đó đang đóng vai Valerie Barlow trong Coronation Street. Đây là lần đầu tiên một ngôi sao của Coronation Street làm việc tại nhà hát trực tiếp trong khi vẫn đang diễn trong loạt phim truyền hình. Buổi diễn đã khai màn tại Grand Theatre của Blackpool. Đĩa đơn này cũng được phát hành tại Argentina.
5. Sự nghiệp Diễn xuất
Ngoài vai trò chủ yếu là nhà sản xuất, William Kenwright còn có sự nghiệp diễn xuất, đặc biệt là trong các chương trình truyền hình và phim điện ảnh nổi tiếng.
5.1. Vai diễn Truyền hình và Điện ảnh
Khi còn trẻ, Kenwright đã trở thành một diễn viên. Những thành công ban đầu của ông bao gồm vai Gordon Clegg trong bộ phim truyền hình dài tập Coronation Street, nhân vật được giới thiệu vào tháng 4 năm 1968. Kenwright rời khỏi chương trình sau một năm vào tháng 3 năm 1969 để theo đuổi sự nghiệp sản xuất, mặc dù ông vẫn thỉnh thoảng trở lại chương trình vào những năm 1970 để tham gia các vai khách mời. Ông tiếp tục xuất hiện trong Coronation Street một cách không thường xuyên cho đến năm 2012. Ông cũng có những vai diễn ngắn trong các chương trình khác, như The Villains và The Liver Birds. Trong lĩnh vực điện ảnh, ông xuất hiện trong các bộ phim như Carry On Matron (1972), trong vai một phóng viên, và England, My England (1995). Từ năm 1997, ông còn quản lý Theatre Royal ở Windsor.
6. Câu lạc bộ Bóng đá Everton
William Kenwright có mối liên hệ sâu sắc và lâu dài với Everton Football Club, không chỉ với tư cách là một người hâm mộ mà còn là một nhà điều hành có tầm ảnh hưởng lớn trong gần hai thập kỷ.
6.1. Tham gia và Sở hữu
Kenwright là chủ tịch của Everton Football Club, kế nhiệm giám đốc của Littlewoods, Philip Carter. Kenwright duy trì vị trí trong ban lãnh đạo Everton từ ngày 23 tháng 10 năm 1989 cho đến khi ông qua đời vào năm 2023.
Năm 1994, Kenwright tham gia vào một tập đoàn để mua lại Everton, cạnh tranh với Peter Johnson có trụ sở tại Birkenhead. Tập đoàn của Kenwright đã nhận được sự đảm bảo từ người đứng đầu gia đình chủ sở hữu Everton, Lady Grantchester, rằng gia đình Moores sẽ bán cổ phần của họ trong câu lạc bộ. Tuy nhiên, đề xuất của Kenwright bị bác bỏ khi được tờ Liverpool Echo mô tả là "Tập đoàn Manchester", do sự cạnh tranh gay gắt giữa Liverpool và Manchester đã đủ để ngăn cản sự ủng hộ từ các cổ động viên. Tập đoàn của Kenwright bao gồm Tom Cannon, Tony Tighe (người sau này đã tạo ra Everton Collection) và Mike Dyble (có trụ sở tại Manchester), trong khi ông trùm xây dựng Arthur Abercromby có trụ sở tại Cheshire. Abercromby đã đề nghị một khoản vay không lãi suất 2.00 M GBP cho câu lạc bộ để mua cầu thủ. Kenwright, người đã là giám đốc tại Everton trong mười năm, có cơ hội thuyết phục các thành viên hội đồng quản trị chấp nhận đề nghị của mình nhưng đã không làm vậy vì ông không muốn một cuộc chiến truyền thông công khai với Johnson giàu có hơn. Tighe, trong một cuộc phỏng vấn với nhà báo David Conn, cho biết: "Bill không muốn một cuộc tranh cãi công khai, đó là lý do tại sao ông ấy không nói nhiều với báo chí. Ông ấy muốn hội đồng quản trị phải nhất trí. Theo ông ấy, ông ấy không muốn tên của Everton bị kéo vào tranh cãi." Cuối cùng, đề nghị của Peter Johnson đã được hội đồng quản trị Everton chấp nhận. Johnson đã bổ nhiệm Kenwright làm phó chủ tịch và Philip Carter được phục hồi làm chủ tịch.
Năm 1999, ông trở thành cổ đông lớn thứ hai khi Peter Johnson bán cổ phần của mình sau khi Hiệp hội bóng đá yêu cầu ông phải bán cổ phần của mình ở Tranmere Rovers hoặc Everton. Tập đoàn của Kenwright sau đó đã mua 68% cổ phần của Everton FC từ Peter Johnson với giá 20.00 M GBP vào năm 1999. Một công ty cổ phần tên là True Blue (Holdings) LtdEnglish được thành lập vào tháng 1 năm 2000. Các cổ đông trong True Blue Holdings bao gồm Paul Gregg, Jimmy Mulville, Jon Woods và Willy Russell trước khi nó bị giải thể vào năm 2004. Mihir Bose báo cáo rằng Anita Gregg đã cho Kenwright vay tới 7.00 M GBP. Sau khi hoàn tất thỏa thuận, Kenwright tuyên bố: "Việc mua lại cổ phần của Peter Johnson chỉ là bước đầu tiên để khôi phục một câu lạc bộ vĩ đại trở về đúng vị trí của nó - nơi nó nên thuộc về. Nếu bạn muốn điều hành một câu lạc bộ bóng đá thành công, bạn cần hai phẩm chất: bạn cần thực tế và bạn cần một kế hoạch. Tôi thực tế và tôi có một kế hoạch." Ông trở thành cổ đông lớn nhất của câu lạc bộ vào năm 2004.
Năm 2003, ông đã cố gắng chuyển Everton đến Kings Dock bên bờ Sông Mersey, nhưng sau một cuộc tranh cãi công khai với giám đốc Paul Gregg về tài chính của đề xuất và việc bán Wayne Rooney, kế hoạch chuyển đổi đã thất bại. Gregg muốn giữ Rooney ở lại câu lạc bộ, nhưng Kenwright miễn cưỡng cảm thấy rằng việc bán anh là tốt nhất để giảm bớt gánh nặng tài chính của câu lạc bộ. Paul và Anita Gregg sau đó đã bán cổ phần của họ cho doanh nhân có trụ sở tại Florida là Robert Earl. Bạn thân của Kenwright là Philip Green được cho là đã giúp ông bảo đảm câu lạc bộ sau khi được tiếp cận để nhờ giúp đỡ.
6.2. Chủ tịch và Điều hành Câu lạc bộ
Vào ngày 1 tháng 6 năm 2004, Kenwright chính thức trở thành chủ tịch của Câu lạc bộ bóng đá Everton. Cùng ngày, Trevor Birch được bổ nhiệm làm giám đốc điều hành thay thế cho Michael Dunford. Kenwright cho biết Birch sẽ là "người bạn đồng hành" của ông và rằng CEO mới nên "định hướng chính sách của câu lạc bộ bóng đá". Kenwright khẳng định Birch không được đưa đến để bán câu lạc bộ, mà một nhà đầu tư mới có thể sở hữu cổ phần của ông miễn là họ "có tiền để điều hành câu lạc bộ". Tuy nhiên, Birch đã từ chức chỉ sáu tuần sau đó. Ông từ chức sau một cuộc họp với True Blue Holding (Kenwright, Woods, Gregg và Abercromby) nơi hội đồng quản trị quyết định không bán câu lạc bộ. Gregg tuyên bố có sự từ chối nhượng quyền kiểm soát từ các giám đốc khác và điều đó đang cản trở sự tiến bộ của câu lạc bộ.
Trong nhiệm kỳ chủ tịch, Kenwright phải đối mặt với nhiều thách thức về tài chính và các dự án phát triển gây tranh cãi. Vào tháng 8 năm 1997, tiền đạo quốc tế người Scotland Andy Gray đã báo cáo trong cuốn tự truyện của mình rằng ban lãnh đạo Everton đã sẵn sàng mời Gray làm quản lý, nhưng Kenwright, lúc đó là giám đốc, lại muốn bổ nhiệm Howard Kendall làm quản lý lần thứ ba. Cuối cùng, Gray đã quyết định không trở thành quản lý của Everton và Kendall được bổ nhiệm. Kenwright cũng đồng ý sản xuất Dixie: The People's LegendEnglish, một bộ phim tài liệu về huyền thoại của Everton, Dixie Dean, do công ty Tabacula có trụ sở tại Liverpool sản xuất vào tháng 4 năm 2008.
6.3. Vấn đề Tài chính và Đầu tư
Kenwright phải liên tục đối mặt với những áp lực tài chính trong vai trò chủ tịch Everton. Vào tháng 8 năm 2004, một quỹ có trụ sở tại Brunei tên là Fortress Sports FundEnglish (FSF) được cho là quan tâm đến việc mua cổ phần tại Everton. Sau những bất đồng công khai với giám đốc Paul Gregg, người ta dự đoán rằng cổ phần của Gregg cùng với các cổ phần khác sẽ được bán cho quỹ này. Kenwright và giám đốc Everton Jon Woods ủng hộ việc chấp nhận khoản đầu tư, trong khi Paul Gregg lại hoài nghi và từ chối tán thành. Gregg tin rằng quỹ này đã định giá thấp khoản đầu tư của mình; theo báo cáo, đề nghị của quỹ là 12.80 M GBP cho 29.9% cổ phần của câu lạc bộ.
Vào tháng 2 năm 2005, Keith Wyness tuyên bố rằng câu lạc bộ đã bắt đầu tìm kiếm các nhà đầu tư tiềm năng khác. Vào tháng 4 năm 2005, Samuelson tuyên bố rằng "Quỹ đã hoàn thành và đăng ký", nhưng giám đốc Everton Paul Gregg công khai nghi vấn về FSF: "Là một giám đốc, tôi chưa nhận được bất kỳ bằng chứng nào về nguồn vốn - hoặc thậm chí là quỹ đó có tồn tại hay không." Tờ Liverpool Echo đã mô tả tình hình FSF là một "trò hề". Paul Gregg tuyên bố rằng ông đã bị "dẫn dắt sai đường và toàn bộ việc này đã làm câu lạc bộ xấu hổ." Samuelson khẳng định lại rằng nguồn vốn đã sẵn sàng: "Quỹ đã được phê duyệt và sẵn sàng hoạt động. Tôi chưa nhận được chứng nhận thành lập quỹ thực tế nhưng đó chỉ là một chi tiết kỹ thuật." Ông nói rằng một cuộc họp đại hội cổ đông bất thường (EGM) là cần thiết để xác nhận quỹ FSF. "Theo tôi, đó là một việc đã rồi - tùy thuộc vào sự chấp thuận của một EGM của các cổ đông." Tuy nhiên, một EGM đã không bao giờ được triệu tập và vấn đề đầu tư vào Everton từ FSF dần biến mất khỏi công chúng.
Vào tháng 11 năm 2005, tại cuộc họp AGM tiếp theo, Kenwright cho biết Samuelson "là một người mà tôi tin rằng có thể cung cấp tiền, ông ấy có thông tin xác thực của mình và nghĩ rằng ông ấy có thể đưa ra một thỏa thuận tốt cho câu lạc bộ... nhưng ông ấy đã không, giống như rất nhiều người khác, đưa ra được thứ cần thiết." Ông nói thêm: "Tôi dành 24 giờ một ngày để cố gắng huy động tài chính cho câu lạc bộ này. Tôi đã có một cuộc họp hôm nay, ba cuộc họp hôm qua, tất cả đều liên quan đến tiền sẽ làm loãng cổ phần của tôi - nhưng tôi không quan tâm đến điều đó."
Đến tháng 9 năm 2004, những lo ngại trong số các cổ động viên về tương lai của câu lạc bộ đã tăng lên. Một cuộc họp đại hội cổ đông bất thường (EGM) đã được triệu tập bởi các cổ đông với nội dung: "Các cổ đông của Công ty bày tỏ mối quan ngại sâu sắc của họ về tình hình hiện tại của Công ty". Nó kêu gọi ban giám đốc từ chức nếu họ không giải quyết các kiến nghị trước đó theo sự hài lòng của cổ đông. Kenwright được coi là dễ tiếp cận với người hâm mộ và trước EGM, ông đã liên hệ với một trang web của người hâm mộ trước báo chí về cuộc họp.
Năm 2007, Kenwright phát biểu trong một cuộc phỏng vấn trên ITV rằng Goodison Park sẽ sớm không đủ điều kiện an toàn mặt đất và ông muốn chuyển câu lạc bộ đến Kirkby như một phần của đề xuất được gọi là Destination Kirkby, bao gồm một siêu thị Tesco và một khu thương mại. Việc theo đuổi dự án này đã khiến các cổ đông nhỏ của câu lạc bộ kêu gọi một cuộc họp đại hội cổ đông bất thường vào năm 2008. Sau khi xác nhận rằng EGM sẽ diễn ra, Keith Wyness đã từ chức và được thay thế bởi Robert Elstone, người được thăng chức từ nội bộ. Tại cuộc họp này, Kenwright tiết lộ rằng ông đã nhận lời khuyên kinh doanh từ các nhà lãnh đạo ngành bán lẻ là Philip Green và Sir Terry Leahy.
Các cổ đông thiểu số đã xác định rằng câu lạc bộ không nên theo đuổi dự án do số lượng lo ngại ngày càng tăng. Tuy nhiên, Kenwright và các cổ đông đa số khác, sử dụng quyền "một cổ phần, một phiếu bầu", đã buộc nghị quyết phải bị bác bỏ và dự án tiếp tục. Dự án đã bị Bộ trưởng Nhà nước triệu hồi để xem xét và một cuộc điều tra công khai đã xác định rằng dự án không nên tiến hành sau khi nghe bằng chứng từ các nhóm phản đối kế hoạch như Keep Everton In Our CityEnglish (KEIOC). Những tranh cãi liên quan đến dự án Kirkby và vấn đề tài chính đã đặt ra nhiều câu hỏi về chiến lược quản lý của Kenwright, cho thấy sự phức tạp trong việc cân bằng giữa tham vọng phát triển và trách nhiệm tài chính.
7. Đời sống Cá nhân
William Kenwright có một đời sống cá nhân kín đáo nhưng vẫn được biết đến qua các mối quan hệ gia đình và tình cảm.
7.1. Mối quan hệ và Gia đình
Kenwright kết hôn với nữ diễn viên Anouska Hempel từ năm 1978 đến 1980. Ông có một con gái và hai cháu từ mối quan hệ với nữ diễn viên Virginia Stride. Cho đến khi Kenwright qua đời vào năm 2023, ông có mối quan hệ lâu dài với nữ diễn viên Jenny Seagrove, cả hai sống ở London. Cháu trai của ông, Adam Kenwright, là một nhà quảng bá sân khấu ở West End, người điều hành công ty quảng cáo và tiếp thị aka.
8. Cái chết
Sự ra đi của William Kenwright vào cuối năm 2023 đã để lại niềm tiếc thương sâu sắc trong nhiều lĩnh vực mà ông đã cống hiến.
8.1. Bệnh tật và Qua đời
Vào ngày 12 tháng 10 năm 2023, Everton đã cung cấp một thông tin cập nhật ngắn gọn về sức khỏe của Kenwright, nêu trong một tuyên bố: "Sau khi được chẩn đoán vào đầu tháng 8, ông Kenwright đã trải qua một cuộc phẫu thuật lớn cách đây sáu tuần để loại bỏ một khối u ung thư từ gan của ông. Thủ thuật đã hoàn toàn thành công, nhưng các biến chứng trong quá trình phẫu thuật đã đòi hỏi một thời gian dài nằm trong khu chăm sóc đặc biệt." Everton tiếp tục cho biết: "việc hồi phục của ông dự kiến sẽ kéo dài, nhưng hoàn tất."
Tuy nhiên, William Kenwright đã qua đời vì ung thư gan vào ngày 23 tháng 10 năm 2023, ở tuổi 78.
8.2. Lời Tưởng niệm
Sau khi ông qua đời, các nhà hát trên khắp Vương quốc Anh đã tắt đèn trong hai phút vào ngày 26 tháng 10 năm 2023 để tưởng nhớ Kenwright. Sự kiện này là một biểu tượng cho sự kính trọng và công nhận đối với những đóng góp to lớn của ông cho ngành sân khấu.
Một độc giả đã đăng một giai thoại sau đây dưới cáo phó của ông trên tờ The Guardian: "Tôi chưa gặp Bill Kenwright kể từ khi chúng tôi cùng ở Nhà hát Thanh niên Quốc gia vào khoảng năm 1963. Giọng Liverpool đặc trưng của ông đã gây ra sự thích thú đến mức ký ức sống động của tôi trong buổi diễn Richard III của chúng tôi tại Nhà hát Scala đã không còn, là dàn diễn viên chờ đợi câu thoại của ông với tư cách là Sứ giả thứ Ba, qua hệ thống liên lạc nội bộ hoặc chúng tôi chen chúc vào cánh gà để nghe. Khó để ghi lại một cách chính xác theo ngữ âm trong bản in câu nói của ông rằng 'By sudd'n fludds, Buckin-gum's ahhmee is dispehhhrsed 'n' scatta'd' (Do lũ lụt bất ngờ, quân đội của Buckingham đã tan rã và phân tán)."
9. Danh hiệu và Giải thưởng
Trong suốt sự nghiệp đa dạng của mình, William Kenwright đã nhận được nhiều danh hiệu và sự công nhận, thể hiện sự đóng góp to lớn của ông trong các lĩnh vực giải trí và thể thao.
9.1. Danh hiệu
Kenwright đã được trao tặng CBE (Người chỉ huy Huân chương Đế quốc Anh) vì những đóng góp của ông cho điện ảnh và sân khấu trong Lễ Vinh danh Năm mới 2001.
Ông cũng nhận được bằng Thành viên danh dự từ Đại học John Moores Liverpool và là Giáo sư danh dự của Đại học West London ở London. Vào tháng 11 năm 2008, ông được trao bằng tiến sĩ danh dự về Văn học (D.Litt.) từ Đại học Nottingham Trent để ghi nhận những đóng góp và cam kết xuất sắc của ông đối với sân khấu Anh.
Vào ngày 3 tháng 1 năm 2014, Kenwright xuất hiện trên chương trình Pointless Celebrities của BBC. Ông và người bạn đời Jenny Seagrove đã lọt vào chung kết và giành được cúp Pointless, nhưng đã đưa ra ba câu trả lời không chính xác và bỏ lỡ giải thưởng trị giá 2.50 K GBP.
10. Đánh giá và Di sản
William Kenwright đã để lại một di sản phức tạp và đa chiều trong các lĩnh vực giải trí và thể thao Anh Quốc, với những đóng góp đáng kể nhưng cũng không thiếu những tranh cãi.
10.1. Đóng góp Tích cực
Trong lĩnh vực sân khấu, điện ảnh và âm nhạc, William Kenwright được xem là một nhân vật có tầm nhìn và khả năng sản xuất phi thường. Ông đã đưa nhiều vở kịch và nhạc kịch lên sân khấu thành công, kéo dài, trong đó nổi bật nhất là Blood Brothers, tạo ra hàng ngàn việc làm cho diễn viên và đội ngũ sản xuất, vượt trội so với hầu hết các nhà tuyển dụng khác trong ngành. Ông cũng góp phần khởi đầu sự nghiệp cho nhiều nhà sản xuất và nghệ sĩ trẻ, khẳng định vai trò như một người ươm mầm tài năng. Sự cống hiến của ông đã giúp duy trì và phát triển ngành sân khấu Anh, mang nghệ thuật đến với đông đảo khán giả. Các tác phẩm điện ảnh ông sản xuất cũng thể hiện sự đa dạng và cam kết của ông đối với các dự án chất lượng.
10.2. Phê bình và Tranh cãi
Tuy nhiên, sự nghiệp của Kenwright cũng không tránh khỏi những lời phê bình, đặc biệt là trong vai trò chủ tịch của Everton FC. Ông bị chỉ trích về quản lý tài chính của câu lạc bộ, đặc biệt là việc không thể thu hút các khoản đầu tư lớn cần thiết để cạnh tranh ở cấp cao nhất của Ngoại hạng Anh. Sự thất bại của các giao dịch đầu tư như Fortress Sports FundEnglish, cùng với việc thiếu minh bạch và các cuộc tranh cãi công khai với các cổ đông khác (như Paul Gregg), đã gây ra sự bất mãn đáng kể từ phía người hâm mộ.
Dự án chuyển sân vận động đến Kirkby, một trong những quyết định lớn nhất của ông, cũng vấp phải sự phản đối mạnh mẽ từ các cổ đông nhỏ và nhóm người hâm mộ Keep Everton In Our CityEnglish (KEIOC). Mặc dù Kenwright đã sử dụng quyền lực cổ đông đa số để thúc đẩy dự án, nhưng cuối cùng nó đã bị hủy bỏ sau một cuộc điều tra công khai, cho thấy sự thiếu sót trong việc đánh giá tác động xã hội và cộng đồng. Quyết định bán Wayne Rooney để giảm gánh nặng tài chính cũng là một điểm gây tranh cãi lớn, khiến người hâm mộ lo ngại về tham vọng của câu lạc bộ. Những vấn đề này đã đặt ra câu hỏi về khả năng quản lý kinh doanh của ông trong một môi trường thể thao chuyên nghiệp đầy áp lực.
10.3. Tác động Tổng thể
Bất chấp những tranh cãi, William Kenwright đã để lại một dấu ấn không thể phủ nhận trong ngành giải trí và thể thao Anh Quốc. Ông được nhớ đến như một người đam mê sân khấu, người đã dành cả đời mình để sản xuất các tác phẩm chất lượng và tạo cơ hội cho vô số nghệ sĩ. Với Everton, ông là một chủ tịch tận tâm, người luôn yêu quý câu lạc bộ từ tận đáy lòng, dù những quyết định của ông đôi khi gây ra những hệ quả khó khăn. Di sản của ông là một sự pha trộn giữa thành công nghệ thuật rực rỡ và những thách thức trong quản lý kinh doanh, phản ánh phức tạp của một nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn trong nhiều lĩnh vực.