1. Tổng quan
Alice Marie Coachman Davis (sinh ngày 9 tháng 11 năm 1923 - mất ngày 14 tháng 7 năm 2014) là một vận động viên điền kinh người Hoa Kỳ, chuyên về nội dung nhảy cao. Bà đã đi vào lịch sử với tư cách là người phụ nữ da đen đầu tiên giành được huy chương vàng tại Thế vận hội Mùa hè 1948 ở Luân Đôn, Vương quốc Anh. Thành tích này không chỉ đánh dấu đỉnh cao trong sự nghiệp thể thao của bà mà còn có ý nghĩa sâu sắc trong việc phá vỡ các rào cản về chủng tộc và giới tính trong thể thao, mở đường cho các thế hệ vận động viên da đen sau này.
2. Tiểu sử
Cuộc đời và sự nghiệp của Alice Coachman là một hành trình đầy thử thách và vinh quang, từ những khó khăn trong thời thơ ấu do nạn phân biệt chủng tộc đến khi trở thành một biểu tượng thể thao và xã hội.
2.1. Thời thơ ấu và Giáo dục
Thời thơ ấu của Alice Coachman gắn liền với những hạn chế về cơ hội do bối cảnh xã hội phân biệt chủng tộc sâu sắc, nhưng chính điều đó đã hun đúc ý chí và tài năng của bà.
2.1.1. Thời thơ ấu và Môi trường Gia đình
Alice Coachman sinh ngày 9 tháng 11 năm 1923, tại Albany, Georgia, là người con thứ năm trong số mười người con của ông Fred và bà Evelyn Coachman. Lớn lên trong một thời kỳ mà nạn phân biệt chủng tộc còn rất khắc nghiệt ở Georgia, bà phải đối mặt với nhiều rào cản, đặc biệt là việc không được tiếp cận các cơ sở tập luyện thể thao hay tham gia các môn thể thao có tổ chức do màu da của mình. Hơn nữa, với tư cách là một nữ vận động viên, bà còn phải đối mặt với sự phản đối rộng rãi đối với phụ nữ trong thể thao vào thời điểm đó.
Bất chấp những khó khăn này, Coachman vẫn kiên trì tập luyện bằng những gì có sẵn: bà chạy chân trần trên những con đường đất gần nhà và sử dụng các thiết bị tự chế để luyện tập kỹ năng nhảy của mình. Tại Trường Tiểu học Monroe Street, cô giáo lớp 5 Cora Bailey và dì Carrie Spry đã khuyến khích bà, mặc dù cha mẹ bà có những lo ngại ban đầu.
2.1.2. Quá trình Giáo dục
Năm 1938, khi theo học tại Trường Trung học Madison, Alice Coachman gia nhập đội điền kinh và được huấn luyện viên Harry E. Lash giúp phát triển kỹ năng. Chỉ trong vòng một năm, tài năng của bà đã thu hút sự chú ý của Học viện Tuskegee ở Tuskegee, Alabama.
Năm 1939, ở tuổi 16, bà nhận được học bổng và gia nhập Trường Dự bị Tuskegee. Học bổng này yêu cầu bà phải làm việc trong khi học tập và tập luyện, bao gồm việc dọn dẹp, bảo trì các cơ sở thể thao và sửa chữa đồng phục. Coachman tốt nghiệp Học viện Tuskegee năm 1946 với bằng may mặc. Năm tiếp theo, bà tiếp tục học tại Đại học Bang Albany và nhận bằng Cử nhân Khoa học chuyên ngành Kinh tế gia đình với chuyên ngành phụ là khoa học vào năm 1949. Sau khi tốt nghiệp, bà trở thành một giáo viên và huấn luyện viên điền kinh.
2.2. Sự nghiệp Điền kinh
Sự nghiệp điền kinh của Alice Coachman là một chuỗi những thành công vang dội, đạt đỉnh cao với tấm huy chương vàng Olympic lịch sử.
2.2.1. Sự nghiệp Ban đầu và Các Giải đấu AAU
Trước khi đến Trường Dự bị Tuskegee, Coachman đã tham gia Giải vô địch Quốc gia dành cho nữ của Liên đoàn Điền kinh Nghiệp dư (AAU), phá vỡ các kỷ lục nhảy cao của trường đại học và quốc gia khi thi đấu bằng chân trần. Phong cách nhảy độc đáo của bà là sự kết hợp giữa kỹ thuật nhảy thẳng và kỹ thuật lăn kiểu phương Tây.
Coachman thống trị giải vô địch nhảy cao ngoài trời của AAU từ năm 1939 đến năm 1948, giành được mười chức vô địch quốc gia liên tiếp. Ngoài những thành tích nhảy cao, bà còn giành chức vô địch quốc gia ở nội dung chạy 50 mét, chạy 100 mét và cùng đội tiếp sức 400 mét khi còn là sinh viên tại Học viện Tuskegee. Trong cùng thời gian đó, Coachman cũng giành ba chức vô địch liên đoàn khi chơi ở vị trí hậu vệ cho đội bóng rổ nữ của Tuskegee.
2.2.2. Tham dự Thế vận hội và Giành Huy chương Vàng
Mặc dù đang ở đỉnh cao phong độ, Coachman đã không thể tham gia Thế vận hội Mùa hè 1940 và Thế vận hội Mùa hè 1944 do các giải đấu này bị hủy bỏ vì Chiến tranh thế giới thứ hai. Theo nhà báo thể thao Eric Williams, "Nếu cô ấy được thi đấu ở những kỳ Thế vận hội bị hủy bỏ đó, chúng ta có lẽ đã nói về cô ấy như là vận động viên nữ số 1 mọi thời đại."
Cơ hội đầu tiên để Coachman thi đấu trên đấu trường toàn cầu là tại Thế vận hội Mùa hè 1948 ở Luân Đôn. Bà đã vượt qua vòng loại đội tuyển Olympic Hoa Kỳ với cú nhảy cao 0.1 m (5 in) (khoảng 1.63 m), phá vỡ kỷ lục 16 năm trước đó tới NaN Q m (NaN Q in) (khoảng 1.9 cm). Trong trận chung kết nhảy cao tại Thế vận hội Mùa hè 1948, Coachman đã nhảy 1.68 m ngay trong lần thử đầu tiên của mình. Đối thủ gần nhất của bà, Dorothy Tyler của Vương quốc Anh, cũng đạt được chiều cao tương tự nhưng phải đến lần thử thứ hai. Coachman là người phụ nữ Mỹ duy nhất giành huy chương vàng điền kinh tại Thế vận hội 1948. Huy chương của bà được trao bởi Vua George VI.

2.2.3. Thành tích ở các Môn thi đấu Khác
Bên cạnh thành công vang dội ở nội dung nhảy cao, Alice Coachman còn thể hiện tài năng vượt trội ở nhiều môn điền kinh khác. Bà đã giành chức vô địch quốc gia ở nội dung chạy 50 mét và 100 mét. Đặc biệt, bà cùng đội tiếp sức 400 mét của Học viện Tuskegee đã giành chức vô địch quốc gia vào các năm 1941 và 1942. Ngoài điền kinh, Coachman còn là một vận động viên bóng rổ xuất sắc, chơi ở vị trí hậu vệ cho đội bóng rổ nữ của Tuskegee và giành được ba chức vô địch liên đoàn.
2.3. Hoạt động và Sự công nhận sau Thế vận hội
Sau khi đạt được vinh quang Olympic, Alice Coachman trở thành một nhân vật được công chúng ngưỡng mộ, nhận được nhiều vinh danh và bắt đầu các hoạt động quảng bá có ý nghĩa.
Sau khi trở về Hoa Kỳ từ Thế vận hội, Coachman trở thành một người nổi tiếng. Bà nhanh chóng có cuộc gặp gỡ với Tổng thống Harry Truman và cựu Đệ nhất phu nhân Eleanor Roosevelt. Bà được vinh danh bằng các cuộc diễu hành từ Atlanta đến Albany và được Count Basie tổ chức một bữa tiệc.
Năm 1952, bà trở thành người phụ nữ Mỹ gốc Phi đầu tiên ký hợp đồng quảng cáo với một sản phẩm quốc tế khi bà được Coca-Cola mời làm người phát ngôn. Công ty này đã quảng bá hình ảnh của bà nổi bật trên các biển quảng cáo cùng với người chiến thắng Olympic năm 1936 là Jesse Owens. Tại quê nhà của bà, Đường Alice và Trường Tiểu học Coachman được đặt theo tên để vinh danh bà.
2.4. Cuộc sống Sau này và Cái chết
Sau khi kết thúc sự nghiệp thi đấu, Alice Coachman tiếp tục đóng góp cho xã hội thông qua các hoạt động giáo dục và cộng đồng cho đến khi bà qua đời.
2.4.1. Hoạt động Sau này
Sự nghiệp vận động viên của Coachman kết thúc khi bà 24 tuổi. Sau đó, bà dành phần đời còn lại của mình cho sự nghiệp giáo dục và các chương trình như Job Corps, thể hiện cam kết mạnh mẽ của bà đối với sự phát triển xã hội và hỗ trợ cộng đồng.
2.4.2. Cái chết
Alice Coachman qua đời tại Albany, Georgia vào ngày 14 tháng 7 năm 2014, do ngừng tim sau khi phải chịu đựng các vấn đề về hô hấp. Vài tháng trước đó, bà đã bị đột quỵ và phải điều trị tại một viện dưỡng lão. Bà có hai người con trong cuộc hôn nhân đầu tiên với N. F. Davis, cuộc hôn nhân này kết thúc bằng ly hôn. Người chồng thứ hai của bà, Frank Davis, đã qua đời trước bà.
3. Di sản và Đánh giá
Di sản của Alice Coachman không chỉ nằm ở những thành tích thể thao mà còn ở vai trò tiên phong của bà trong việc phá vỡ các rào cản xã hội, truyền cảm hứng cho nhiều thế hệ sau.
3.1. Vinh danh và Giải thưởng
Năm 1979, Coachman được vinh danh tại Đại sảnh Danh vọng Thể thao Georgia. Trong Thế vận hội Mùa hè 1996 tại Atlanta, bà được vinh danh là một trong 100 vận động viên Olympic vĩ đại nhất. Bà là thành viên danh dự của hội nữ sinh Alpha Kappa Alpha, được kết nạp vào năm 1998. Năm 2002, bà được Dự án Lịch sử Phụ nữ Quốc gia vinh danh là Người phụ nữ của tháng lịch sử. Coachman cũng được vinh danh tại Đại sảnh Danh vọng Điền kinh Hoa Kỳ vào năm 1975 và Đại sảnh Danh vọng Olympic Hoa Kỳ vào năm 2004.
3.2. Tác động Xã hội và Đánh giá
Alice Coachman đã được công nhận rộng rãi vì đã mở đường cho các ngôi sao điền kinh người Mỹ gốc Phi trong tương lai như Evelyn Ashford, Florence Griffith Joyner và Jackie Joyner-Kersee. Thực tế, trong những năm kể từ khi bà thể hiện tài năng Olympic của mình, phụ nữ da đen đã chiếm đa số trong đội điền kinh nữ Olympic của Hoa Kỳ. Bà từng chia sẻ: "Tôi nghĩ tôi đã mở cánh cửa cho tất cả họ. Dù họ có nghĩ vậy hay không, họ cũng nên biết ơn một người da đen đã có thể làm được những điều này." Tuyên bố này khẳng định vị trí lịch sử của bà như một người tiên phong, không chỉ về thành tích cá nhân mà còn về tác động xã hội sâu rộng, truyền cảm hứng và tạo ra cơ hội cho các thế hệ vận động viên da đen tiếp theo.