1. Thời thơ ấu và Khởi đầu sự nghiệp chuyên nghiệp
Alfredo Griffin sinh ngày 6 tháng 10 năm 1957. Ông bắt đầu sự nghiệp bóng chày của mình khi được Cleveland Indians ký hợp đồng dưới dạng cầu thủ tự do nghiệp dư vào năm 1973.
2. Sự nghiệp cầu thủ
Sự nghiệp cầu thủ của Alfredo Griffin trải dài qua nhiều giai đoạn quan trọng, từ khởi đầu với Cleveland Indians và Toronto Blue Jays, đến thời gian thi đấu cho Oakland Athletics và Los Angeles Dodgers, trước khi trở lại Toronto và kết thúc sự nghiệp với những thành tích và thống kê nổi bật.
2.1. Cleveland Indians và giai đoạn đầu với Toronto Blue Jays
Griffin khởi đầu sự nghiệp chuyên nghiệp với Cleveland Indians, câu lạc bộ đã ký hợp đồng với ông vào năm 1973. Tuy nhiên, trước khi kịp thi đấu trọn vẹn một mùa giải ở giải đấu lớn, vào ngày 5 tháng 12 năm 1978, ông được chuyển đến Toronto Blue Jays trong một giao dịch cùng với Phil Lansford (cầu thủ giải nhỏ) để đổi lấy Víctor Cruz.
Tại Blue Jays, Griffin đã tạo ra tác động ngay lập tức. Năm 1979, ông cùng với John Castino chia sẻ giải thưởng Tân binh xuất sắc nhất của American League. Năm 1980, Griffin dẫn đầu toàn bộ giải đấu Major League về số lần đánh ba (triples) với 15 lần, ngang bằng với Willie Wilson của Kansas City Royals. Cả Griffin và Wilson đều lập kỷ lục của American League về số lần đánh ba nhiều nhất trong một mùa giải bởi một cầu thủ thuận cả hai tay (switch-hitter). Mặc dù vậy, năm năm sau, Willie Wilson đã phá vỡ kỷ lục này với 21 lần đánh ba.
Năm 1984, Griffin được chọn vào đội hình All-Star. Nhà báo John Feinstein của The Washington Post đã giải thích việc này như sau: "Việc được chọn vào đội All-Star theo cách khó khăn: Giải bóng chày Major League chi trả chi phí cho mỗi cầu thủ và một khách mời. Trong hầu hết các trường hợp, các cầu thủ mang theo vợ hoặc bạn gái. Dámaso García, cầu thủ thứ hai của Toronto Blue Jays, đã mang theo người đồng đội ở vị trí shortstop của mình, Alfredo Griffin. Khi Alan Trammell của Detroit Tigers bị đau tay và không thể thi đấu, huấn luyện viên Joe Altobelli đã gọi Griffin vào đội, một phần vì anh ấy là một cầu thủ giỏi, nhưng chủ yếu là vì anh ấy đã có mặt ở đó." Griffin đã trải qua sáu năm với Blue Jays từ 1979 đến 1984, thi đấu 392 trận liên tiếp.
2.2. Oakland Athletics và Los Angeles Dodgers
Sau mùa giải 1984, Griffin được chuyển nhượng đến Oakland Athletics. Tại đây, mặc dù ông không thích đánh bóng đi bộ (walks) và có xu hướng quá hung hãn khi chạy căn cứ, ông bắt đầu phát huy tiềm năng tấn công mà ông đã thể hiện vào năm 1980. Griffin đã giành được giải thưởng Găng vàng của American League vào năm 1985.
Sau khi đạt được thành tích tốt nhất trong nhiều hạng mục tấn công với Athletics, Griffin được chuyển đến Los Angeles Dodgers để đổi lấy Bob Welch trước mùa giải 1988. Giao dịch ba bên này, bao gồm cả New York Mets, cũng mang về cho Dodgers các cầu thủ Jay Howell và Jesse Orosco. Cả ba đội tham gia vào thương vụ này đều giành chiến thắng trong các giải đấu của họ vào năm 1988. Vào tháng 5 năm 1988, một cú ném bóng nhanh của Dwight Gooden đã làm gãy tay Griffin, khiến ông phải nghỉ thi đấu một thời gian. Tuy nhiên, ông đã trở lại và thi đấu chính thức ở vị trí shortstop trong tất cả 12 trận đấu vòng loại trực tiếp của Dodgers năm 1988, giúp đội giành chức vô địch World Series đầu tiên trong sự nghiệp của ông.
Năm 1990, Griffin trở thành cầu thủ cuối cùng ở National League, trong số những người đủ điều kiện đạt danh hiệu đánh bóng, kết thúc ở vị trí cuối cùng về tỷ lệ đánh bóng, tỷ lệ đạt căn cứ, và tỷ lệ chạy căn cứ.
2.3. Trở lại Toronto và Kết thúc sự nghiệp
Griffin trở lại Toronto vào năm 1992 và đóng vai trò là cầu thủ dự bị khi Blue Jays giành chức vô địch World Series 1992 đầu tiên trong hai chức vô địch liên tiếp của họ. Vào ngày 23 tháng 10 năm 1993, ông đứng trên đệm chờ lượt đánh khi Joe Carter đối mặt với Mitch Williams ở hiệp thứ chín của Game Sáu. Sự nghiệp của ông kết thúc vài khoảnh khắc sau đó khi Carter đánh cú homer giành chiến thắng World Series cho Toronto.
2.4. Những thành tích nổi bật và Thống kê sự nghiệp
Griffin là cầu thủ đầu tiên trong lịch sử Major League đã ba lần bắt đầu thi đấu cho các đội hình đối lập trong một trận đấu hoàn hảo:
- Đối đầu với Len Barker (Cleveland) vào năm 1981 khi ông thi đấu cho Toronto Blue Jays.
- Đối đầu với Tom Browning (Cincinnati) vào năm 1988 khi ông thi đấu cho Los Angeles Dodgers.
- Đối đầu với Dennis Martínez (Montreal) vào năm 1991 khi ông thi đấu cho Los Angeles Dodgers.
Alfredo Griffin kết thúc sự nghiệp cầu thủ kéo dài 18 năm của mình với tỷ lệ đánh bóng là 0.249, 24 home runs, 527 điểm chạy về (RBI), và chỉ số OPS+ là 67 trong 1.962 trận đã đấu. Nhà văn Bill James đã gọi Griffin là cầu thủ chạy căn cứ năng nổ nhất thập niên 1980.
3. Sự nghiệp huấn luyện
Sau khi kết thúc sự nghiệp cầu thủ chuyên nghiệp, Alfredo Griffin chuyển sang vai trò huấn luyện viên, đóng góp kinh nghiệm của mình cho nhiều đội bóng ở cả giải đấu lớn và các cấp độ quốc tế.
3.1. Huấn luyện tại Major League
Griffin đã có kinh nghiệm huấn luyện tại Major League Baseball cho Toronto Blue Jays vào các năm 1996 và 1997. Sau đó, ông là huấn luyện viên căn cứ thứ nhất cho Los Angeles Angels of Anaheim từ năm 2000 đến năm 2018.
3.2. Huấn luyện quốc tế
Ngoài sự nghiệp huấn luyện tại Major League, Alfredo Griffin còn tham gia vào bóng chày quốc tế. Ông đã đảm nhận vai trò huấn luyện viên cho đội Estrellas Orientales (Eastern Stars) trong Giải Mùa đông Cộng hòa Dominica, quê hương của ông. Hơn nữa, ông cũng là một thành viên trong ban huấn luyện của đội tuyển quốc gia Cộng hòa Dominica tại các giải Vô địch Bóng chày Thế giới (World Baseball Classic) vào các năm 2009, 2013 và 2017.
4. Di sản và Đánh giá
Alfredo Griffin được biết đến là một cầu thủ shortstop bền bỉ và xuất sắc về phòng ngự, đặc biệt với khả năng giành giải Gold Glove Award của American League. Dù không phải là một cầu thủ tấn công nổi bật, ông đã đóng góp giá trị cho các đội bóng thông qua khả năng phòng thủ vững chắc và tinh thần thi đấu bền bỉ, được minh chứng qua việc ông là cầu thủ đầu tiên khởi đầu ở ba trận đấu hoàn hảo cho các đội đối phương. Sự nghiệp của ông gắn liền với thành công của Toronto Blue Jays khi đội giành hai chức vô địch World Series vào đầu thập niên 1990, nơi ông đóng vai trò quan trọng như một cầu thủ kinh nghiệm và dự bị. Sau khi giải nghệ cầu thủ, vai trò huấn luyện viên của ông tại Los Angeles Angels of Anaheim và đội tuyển quốc gia Cộng hòa Dominica tiếp tục khẳng định tầm ảnh hưởng của ông trong bóng chày, giúp truyền đạt kinh nghiệm và kiến thức cho thế hệ cầu thủ tiếp theo.