1. Thời niên thiếu và bối cảnh gia đình
Quintus Caecilius Metellus Pius Scipio sinh ra trong một gia đình danh giá và trải qua một quá trình nhận nuôi có ý nghĩa quan trọng, định hình tên gọi và địa vị của ông.
1.1. Ra đời và dòng dõi
Scipio có tên khai sinh là Publius Cornelius Scipio Nasica, sinh khoảng năm 95 TCN. Cha ông là Publius Cornelius Scipio Nasica, người giữ chức quan chấp chính pháp (praetor) vào khoảng năm 95 TCN, và mẹ ông là Licinia. Ông là cháu nội của Publius Cornelius Scipio Nasica, người đã làm quan chấp chính tối cao vào năm 111 TCN, và Lucius Licinius Crassus, quan chấp chính tối cao năm 95 TCN. Tổ tiên bốn đời của ông là Scipio Nasica Serapio, người đã sát hại Tiberius Gracchus vào năm 133 TCN, một sự kiện gây chấn động nền chính trị La Mã. Thông qua mẹ của mình, Cornelia, Serapio cũng là cháu trai của Scipio Africanus, một trong những vị tướng vĩ đại nhất lịch sử La Mã. Cha của Scipio qua đời không lâu sau khi giữ chức quan chấp chính pháp, để lại hai con trai và hai con gái. Người anh trai đã được ông nội Crassus nhận nuôi, nhưng không để lại dấu ấn đáng kể trong lịch sử.
1.2. Việc nhận nuôi và đổi tên
Publius Scipio, như ông được gọi trong các tài liệu đương thời vào đầu đời, đã được Quintus Caecilius Metellus Pius (quan chấp chính tối cao năm 80 TCN và pontifex maximus) nhận nuôi khi trưởng thành thông qua di chúc. Dù được nhận nuôi vào một gens bình dân (plebeian), ông vẫn duy trì địa vị quý tộc (patrician) của mình. Nhà sử học Ronald Syme ghi nhận rằng: "Tổ tiên của Scipio không thể sánh bằng về sự huy hoàng." Theo Jerzy Linderski, quá trình pháp lý này chỉ là một hình thức nhận nuôi theo nghĩa rộng; Scipio trở thành một thành viên của dòng dõi Caecilius Metellus về mặt tên gọi trong khi thừa kế tài sản của Metellus Pius, người qua đời mà không có con trai thừa tự, nhưng ông chưa bao giờ là "con trai" của Metellus Pius khi vị pontifex maximus này còn sống. Một điều kiện để chấp nhận quyền thừa kế là phải giữ gìn tên của Metellus Pius. Sau khi được nhận nuôi, ông đôi khi được gọi là "Metellus Scipio", hoặc đơn giản là "Scipio". Hình thức chính thức của tên ông, được ghi nhận trong một sắc lệnh của viện nguyên lão, là "Q. Caecilius Q. f. Fab. Metellus Scipio."
2. Đời tư và quan hệ gia đình
Cuộc sống riêng tư và các mối quan hệ gia đình của Scipio, đặc biệt là các cuộc hôn nhân, thường gắn liền với những toan tính chính trị và ảnh hưởng đáng kể đến vị thế của ông trong chính trường La Mã.
2.1. Hôn nhân và con cái
Scipio kết hôn với Aemilia Lepida, con gái của Mamercus Aemilius Lepidus Livianus, người đã giữ chức quan chấp chính tối cao vào năm 77 TCN. Tuy nhiên, Scipio không phải là người duy nhất muốn cưới Aemilia Lepida. Cato cũng từng muốn kết hôn với Aemilia, nhưng đã thất bại. Theo ghi chép của Plutarch, Cato đã đính hôn với Lepida, người trước đó từng hứa hôn với Metellus Scipio nhưng sau đó được tự do vì Scipio đã từ chối và hủy bỏ hôn ước. Tuy nhiên, trước khi hôn lễ diễn ra, Scipio lại đổi ý và bằng mọi nỗ lực đã giành lại cô gái. Cato vô cùng tức giận và tìm cách kiện tụng, nhưng bạn bè ông đã ngăn cản. Trong cơn thịnh nộ và nhiệt huyết tuổi trẻ, Cato đã viết những bài thơ iambus chỉ trích dữ dội Scipio.
Cặp đôi này có một con trai tên là Metellus Scipio, người dường như đã qua đời khi mới 18 tuổi. Có thể một người con trai khác đã chào đời khoảng năm 70 TCN, hoặc một người con trai đã được nhận nuôi. Con gái nổi tiếng hơn của họ, Cornelia Metella, cũng sinh vào khoảng thời gian đó.
2.2. Cuộc hôn nhân của con gái Cornelia với Pompey
Scipio đã gả con gái mình, Cornelia Metella, cho Publius Crassus, con trai của Marcus Licinius Crassus. Sau cái chết của Publius trong Trận Carrhae, Scipio đã quyết định kế vị Caesar để trở thành cha vợ của Pompey, và đã đề nghị gả Cornelia cho Pompey, điều mà Pompey đã chấp nhận. Pompey lớn hơn Cornelia ít nhất ba mươi tuổi. Cuộc hôn nhân này là một trong những hành động mà qua đó Pompey đã đoạn tuyệt liên minh với Caesar và tự tuyên bố mình là người bảo vệ phe optimates. Ông và Scipio cùng giữ chức quan chấp chính tối cao vào năm 52 TCN.
3. Sự nghiệp chính trị
Scipio đã có một sự nghiệp chính trị đáng chú ý trong những năm cuối cùng đầy biến động của Cộng hòa La Mã, giữ nhiều chức vụ quan trọng và khẳng định vị thế của mình trong phe bảo thủ quý tộc.
3.1. Hoạt động công khai ban đầu
Cicero đã kể tên "P. Scipio" trong số những quý tộc trẻ tuổi tham gia đội bảo vệ của ông khi Sextus Roscius bị truy tố vào năm 80 TCN. Ông được đặt ngang hàng với Marcus Valerius Messalla Rufus và Quintus Caecilius Metellus Celer, cả hai đều là những quan chấp chính tối cao trong tương lai. Hoạt động này đánh dấu bước đầu của Scipio trong chính trường La Mã.
3.2. Đảm nhiệm các chức vụ lớn
Metellus Scipio có thể đã giữ chức quan hộ dân (tribune of the plebs) vào năm 59 TCN, mặc dù địa vị quý tộc của ông gây tranh cãi về việc giữ chức vụ này. Tuy nhiên, việc ông được nhận nuôi vào một gens bình dân có thể đã đáp ứng điều kiện về mặt kỹ thuật. Ông có thể đã là quan chấp chính (curule aedile) vào năm 57 TCN, khi ông tổ chức các trò chơi tang lễ để vinh danh cha nuôi của mình, người đã qua đời sáu năm trước đó. Ông giữ chức quan chấp chính pháp (praetor), rất có thể vào năm 55 TCN, trong nhiệm kỳ quan chấp chính tối cao thứ hai của Pompey và Marcus Crassus.
Năm 53 TCN, Scipio là quan nhiếp chính (interrex) cùng với Marcus Valerius Messalla Niger. Vì chỉ có một quý tộc mới có thể làm quan nhiếp chính, việc ông giữ chức vụ này càng làm dấy lên nghi ngờ về việc liệu ông có thực sự là một quan hộ dân bình dân hay không. Cuối cùng, ông trở thành quan chấp chính tối cao cùng với Pompey vào năm 52 TCN, cùng năm ông đã sắp xếp cuộc hôn nhân cho con gái mình, người vừa góa chồng, với Pompey.
3.3. Vai trò trong chính trường La Mã
Không thể tranh cãi là một thành viên quý tộc và bảo thủ, Metellus Scipio từng là một đối trọng mang tính biểu tượng đối với quyền lực của cái gọi là Tam hùng thứ nhất trước cái chết của Crassus vào năm 53 TCN. Syme nhận định rằng: "Những cái chết đúng lúc đã nâng cao giá trị của ông, không còn ai trong số các quan chấp chính Metellus còn sống." Ông được biết là thành viên của Học viện Tối cao (College of Pontiffs) vào năm 57 TCN, và có lẽ đã được đề cử sau cái chết của cha nuôi vào năm 63 TCN, và sau đó được bầu.
4. Vai trò trong Nội chiến Caesar
Scipio đóng một vai trò quan trọng trong cuộc xung đột chống lại Julius Caesar, từ việc thúc đẩy cuộc chiến đến chỉ huy quân đội ở nhiều mặt trận.
4.1. Diễn biến bùng nổ Nội chiến
Vào tháng 1 năm 49 TCN, Scipio đã thuyết phục Viện nguyên lão La Mã ban hành tối hậu thư cho Caesar, điều này đã khiến chiến tranh trở nên không thể tránh khỏi. Chính hành động này của ông được coi là một trong những nguyên nhân trực tiếp dẫn đến bùng nổ cuộc nội chiến đẫm máu giữa Caesar và phe Cộng hòa.
4.2. Chức quan Tổng trấn tại các tỉnh Syria và Asia
Cùng năm 49 TCN, Scipio trở thành proconsul (tổng trấn) của tỉnh Syria. Tại Syria và Asia, nơi ông trú đông, ông đã sử dụng các biện pháp thường xuyên mang tính đàn áp để huy động tàu thuyền, quân đội và tiền bạc. Caesar đã mô tả cách ông thu thuế: "Ông áp đặt thuế suất đầu người đối với nô lệ và trẻ em; ông đánh thuế cột, cửa ra vào, ngũ cốc, binh lính, vũ khí, người chèo thuyền và máy móc; nếu có thể tìm thấy một cái tên cho một vật, điều đó đủ để kiếm tiền từ nó." Scipio đã xử tử Alexander xứ Judaea, và được ca ngợi là Imperator nhờ những chiến thắng được cho là đạt được ở dãy Amanus - điều mà Caesar đã chế giễu. Caesar viết rằng: "Trong thời gian này, Scipio đã chịu một số tổn thất quanh núi Amanus và tự xưng là imperator, sau thành tựu đó ông đã yêu cầu các khoản tiền lớn từ các bang và những người cai trị [trong khu vực]". John H. Collins đã gọi nhận xét này là "câu nói đùa thực sự duy nhất trong các Bình luận của Caesar."

4.3. Các trận chiến chính và thất bại
Năm 48 TCN, Scipio đưa quân của mình từ Asia đến Hy Lạp, nơi ông đã giao tranh với Gnaeus Domitius Calvinus và Lucius Cassius cho đến khi Pompey đến. Tại Trận Pharsalus, ông chỉ huy trung tâm. Sau thất bại của phe optimates dưới tay Caesar, Metellus đã chạy trốn đến Africa. Với sự hỗ trợ của Cato, người từng là đối thủ trong chuyện tình cảm của ông, Scipio đã giành được quyền chỉ huy tối cao các lực lượng của Pompey từ Publius Attius Varus trung thành, có lẽ vào đầu năm 47 TCN. Năm 46 TCN, ông chỉ huy tại Trận Thapsus, nhưng "không có kỹ năng hay thành công," và đã bị đánh bại cùng với Cato.
5. Những khoảnh khắc cuối đời
Sau thất bại thảm hại trong Nội chiến Caesar, Scipio đã kết thúc cuộc đời mình một cách bi thảm, nhưng để lại một câu nói nổi tiếng được nhiều người ngưỡng mộ.
5.1. Hoàn cảnh cái chết
Sau thất bại tại Trận Thapsus, Scipio đã cố gắng trốn thoát đến Bán đảo Iberia để tiếp tục cuộc chiến, nhưng bị hạm đội của Publius Sittius dồn vào đường cùng. Đối mặt với cái chết, ông đã tự sát bằng cách đâm kiếm vào người để không rơi vào tay kẻ thù. Ông qua đời tại Hippo Regius, Africa, vào năm 46 TCN.
5.2. Đánh giá về cái chết
Khi đối mặt với cái chết, Metellus Scipio đã thể hiện một phẩm giá khác thường, nổi tiếng là đã rời khỏi binh lính của mình với câu nói bất cần: "Imperator se bene habet" (Tướng quân vẫn ổn). Những lời cuối cùng này đã nhận được sự ca ngợi mạnh mẽ từ nhà triết học khắc kỷ Seneca:
"Hãy lấy ví dụ về Scipio, cha vợ của Gnaeus Pompey: ông ta bị một cơn gió ngược đẩy dạt vào bờ biển châu Phi và thấy con tàu của mình nằm trong tay kẻ thù. Vì vậy, ông ta đã đâm kiếm vào người; và khi họ hỏi viên chỉ huy đâu, ông ta trả lời: 'Mọi việc đều ổn với viên chỉ huy.' Những lời này đã đưa ông ta lên ngang tầm với tổ tiên mình và không để vinh quang mà số phận đã ban cho các Scipio ở châu Phi bị mất đi sự liên tục. Đó là một hành động vĩ đại khi chinh phục Carthage, nhưng là một hành động vĩ đại hơn khi chinh phục cái chết. 'Mọi việc đều ổn với viên chỉ huy!' Một vị tướng có nên chết khác đi không, đặc biệt là một vị tướng của Cato?"
6. Đánh giá lịch sử và tranh cãi
Scipio nhận được những đánh giá trái chiều từ các nhà sử học, với nhiều chỉ trích nặng nề về tính cách và các hành động chính trị, nhưng đôi khi được ca ngợi về cách ông đối diện với cái chết.
6.1. Tính cách và danh tiếng
Học giả cổ điển John H. Collins đã tóm tắt về tính cách và danh tiếng của Metellus Scipio: "Từ tất cả những gì có thể tìm hiểu về Scipio này, ông ta là một người đáng khinh bỉ về mặt cá nhân và phản động về mặt chính trị nhất: một người bảo vệ C. Verres, một kẻ trụy lạc đáng kinh tởm (Valerius Maximus, 9.1.8), một chỉ huy kém cỏi và bướng bỉnh (Plutarch, Cato Min. 58), một bạo chúa vô kỷ luật khi nắm quyền (Bell. Afr. 44-46), một kẻ tống tiền các tỉnh (BC 3.31-33), một kẻ phá sản khao khát truy nã (Att. 9.11), một người chắt xứng đáng của des hochmütigen, plebejerfeindlichen Junkerscủa một quý tộc ngạo mạn, kẻ thù của tầng lớp bình dânGerman (Münzer, RE 4.1502) đã dẫn đầu vụ hành hình Tiberius Gracchus, và một người cha vô cùng không xứng đáng của Cornelia dịu dàng. Chỉ trong câu nói Imperator se bene habet mà ông đã dùng để đối mặt với cái chết, mới có bất kỳ dấu vết nào về phẩm chất cao quý hơn của những bậc tiền bối vĩ đại của ông." Ronald Syme gọi ông là "Scipio cuối cùng có ý nghĩa trong lịch sử La Mã."
6.2. Các chỉ trích chính
Các chỉ trích cụ thể đối với Scipio bao gồm việc ông bảo vệ Gaius Verres, một quan chức bị cáo buộc tham nhũng nặng nề ở Sicily. Lối sống của ông bị mô tả là trụy lạc một cách đáng kinh tởm. Ông bị chỉ trích là một chỉ huy thiếu kỹ năng và bướng bỉnh, cũng như một bạo chúa vô kỷ luật khi nắm quyền. Những hành động của ông khi làm tổng trấn các tỉnh, đặc biệt là ở Syria và Asia, bị lên án là tống tiền trắng trợn thông qua các loại thuế và yêu cầu hà khắc. Ông còn bị coi là một người phá sản khao khát thực hiện các vụ truy nã để kiếm lợi. Xu hướng chống lại tầng lớp bình dân (plebs) của ông được xem là tương đồng với tổ tiên của ông, Scipio Nasica Serapio, người đã sát hại Tiberius Gracchus, cho thấy một sự kế thừa đáng ngờ trong tư tưởng chính trị bảo thủ cực đoan và thù địch với quyền lợi của dân chúng.
| Chức vụ | Năm đảm nhiệm | Ghi chú |
|---|---|---|
| Quan chấp chính pháp (Praetor) | Khoảng năm 95 TCN | Cha của Scipio, Publius Cornelius Scipio Nasica, giữ chức vụ này. |
| Quan hộ dân (Tribune of the Plebs) | 59 TCN | Có khả năng, mặc dù địa vị quý tộc gây tranh cãi. |
| Quan chấp chính (Curule Aedile) | 57 TCN | Có thể đã tổ chức lễ tang cho cha nuôi. |
| Quan chấp chính pháp (Praetor) | 55 TCN | Trong nhiệm kỳ chấp chính thứ hai của Pompey. |
| Quan nhiếp chính (Interrex) | 53 TCN | Cùng với Marcus Valerius Messalla. |
| Quan chấp chính tối cao (Consul) | 52 TCN | Cùng với Pompey. |
| Tổng trấn (Proconsul) | 49 TCN | Tại tỉnh Syria. |
