1. Cuộc đời
Cuộc đời của John Murray gắn liền với sự nghiệp ngoại giao và những mối quan hệ cá nhân phức tạp, đặc biệt là trong thời gian ông sống ở Venezia và Constantinople.
1.1. Cuộc sống ban đầu và hôn nhân
John Murray được cho là sinh ra tại Đảo Man, với năm sinh ước tính vào khoảng năm 1712 hoặc 1714. Năm 1748, ông kết hôn với Bridget Wentworth (Bridget WentworthEnglish), người góa phụ của Sir Butler Cavendish Wentworth. Bà Bridget là con gái của Sir Ralph Milbanke, Bá tước thứ 4, và Elizabeth Darcy. Mối quan hệ gia đình của vợ ông, đặc biệt là việc mẹ vợ ông có họ hàng với Robert Darcy, Bá tước thứ 4 xứ Holderness (người trở thành Bộ trưởng Ngoại giao Khu vực phía Bắc vào tháng 3 cùng năm), được cho là đã đóng vai trò quan trọng trong việc ông được bổ nhiệm làm Đặc phái viên Anh tại Venezia.
2. Sự nghiệp ngoại giao
Sự nghiệp ngoại giao của John Murray trải dài qua hai nhiệm kỳ quan trọng tại Cộng hòa Venezia và Đế quốc Ottoman, tuy nhiên, hiệu suất của ông trong vai trò này thường bị đánh giá là không nổi bật.
2.1. Đại sứ Anh tại Venice
Murray nhận được thư ủy nhiệm với tư cách Đặc phái viên Anh tại Cộng hòa Venezia vào ngày 30 tháng 7 năm 1754. Ông cùng vợ đến Venezia vào ngày 9 tháng 10 cùng năm. Sau khi Vua George III lên ngôi, ông tiếp tục nhận được thư ủy nhiệm mới vào ngày 21 tháng 11 năm 1760. Trong thời gian nhiệm kỳ tại Venezia, Murray nổi tiếng với lối sống phóng túng và mối quan hệ thân thiết với nhà thám hiểm người Ý Giacomo Casanova. Cuộc sống cá nhân của ông ở Venezia thường xuyên bị đồn đại và chỉ trích, phản ánh một khía cạnh khác trong con người ông bên cạnh vai trò ngoại giao.
2.2. Đại sứ Anh tại Đế quốc Ottoman
Vào ngày 15 tháng 11 năm 1765, John Murray được bổ nhiệm làm Đại sứ Anh tại Đế quốc Ottoman và nhận thư ủy nhiệm vào ngày 6 tháng 2 năm 1766. Mặc dù Murray đã nhiều lần từ chối việc luân chuyển nhiệm sở, ông vẫn buộc phải chấp nhận thăng chức này. Ông rời Venezia vào ngày 11 tháng 5 năm 1767 và đến Constantinople vào ngày 2 tháng 6 năm 1766. Đáng chú ý, vợ ông, bà Bridget, đã không đi cùng ông mà thay vào đó chọn trở về Anh cùng nữ họa sĩ Angelica Kauffman, người mà họ đã quen biết và bảo trợ tại Venezia.
Trong vai trò đại sứ tại Ottoman, Murray đã nỗ lực duy trì mối quan hệ giữa Vương quốc Anh và Đế quốc Ottoman. Tuy nhiên, ông đối mặt với nhiều thách thức và được đánh giá là một nhà ngoại giao tầm thường. Ông đã thất bại trong việc làm trung gian hòa giải trong cuộc Chiến tranh Nga-Thổ Nhĩ Kỳ (1768-1774) và cũng không thể ngăn chặn sự suy thoái của Công ty Levant, một công ty thương mại quan trọng của Anh.
3. Cái chết
Sau khi vợ ông qua đời vào năm 1774, Murray xin phép được trở về quê nhà. Yêu cầu của ông được chấp thuận vào ngày 27 tháng 1 năm 1775. Ông rời Constantinople vào ngày 25 tháng 5 năm 1775, sau khi Anthony Hayes, lãnh sự Izmir, đến Constantinople để đảm nhận vai trò đại biện lâm thời. Tuy nhiên, John Murray đã không thể đặt chân về đến nước Anh. Ông qua đời tại Venezia vào ngày 9 tháng 8 năm 1775 trong một chặng dừng chân trên đường trở về. Sau khi ông qua đời, Anthony Hayes tiếp tục giữ chức đại biện lâm thời cho đến khi Robert Ainslie, vị đại sứ kế nhiệm, đến Constantinople vào ngày 2 tháng 10 năm 1776.
Các chức vụ ngoại giao | ||
---|---|---|
Trước | Chức vụ | Sau |
James Gray | Đặc phái viên Anh tại Cộng hòa Venezia | |
Robert Colebrooke | Đại sứ Anh tại Đế quốc Ottoman |
4. Nhân cách
John Murray được biết đến với tính cách và lối sống đặc biệt, nổi bật trong giới quý tộc và ngoại giao đương thời.
4.1. Đời tư và danh tiếng
John Murray được mô tả là một người có thân hình khá mập. Trong thời gian làm Đặc phái viên tại Venezia, ông nổi tiếng là một "tay chơi khét tiếng" và thường xuyên cùng Giacomo Casanova tham gia vào các cuộc chơi bời. Casanova thậm chí còn ghi lại trong hồi ký rằng Murray đã tán tỉnh Ancilla (AncillaItalian), người tình của Casanova, chỉ vài phút trước khi cô này qua đời vì bệnh giang mai. Lối sống phóng đãng này của Murray đã khiến ông bị nhiều nhân vật cùng thời không ưa, trong đó có nữ nhà văn nổi tiếng Mary Wortley Montagu.
5. Đánh giá
John Murray thường được đánh giá là một nhà ngoại giao có năng lực trung bình, không đạt được những thành tựu nổi bật đáng kể. Trong suốt nhiệm kỳ của mình tại Đế quốc Ottoman, ông đã nỗ lực duy trì quan hệ với triều đình Ottoman nhưng lại không thể thành công trong các nhiệm vụ quan trọng. Cụ thể, những nỗ lực của ông trong việc làm trung gian hòa giải trong cuộc Chiến tranh Nga-Thổ Nhĩ Kỳ (1768-1774) đã thất bại. Tương tự, ông cũng không thể ngăn chặn sự suy thoái của Công ty Levant, một trong những tổ chức thương mại quan trọng nhất của Anh tại khu vực. Nhìn chung, mặc dù ông giữ các vị trí ngoại giao quan trọng trong nhiều năm, lịch sử ghi nhận ông như một nhà ngoại giao "tầm thường" với những đóng góp hạn chế và không để lại dấu ấn sâu sắc về mặt chính sách hay quan hệ quốc tế.